Viên Tuyết Phi kéo chăn che người mình lại, nức nở: “Anh Dương, em… em không trách anh”.
Viên Tuyết Phi cầm tay Trần Dương: “Sớm muộn gì em cũng là người của anh, mong anh kiềm chế một thời gian, ngày mai anh đi cầu thân với bố em, đến lúc đó…”
“Đến lúc đó em chính thức là cô vợ của anh rồi!”
Trần Dương thở phào nhẹ nhõm, anh cúi người hôn cho đến khô những giọt lệ trên khóe mắt của cô ấy.
Nghe anh nói vậy, Viên Tuyết Phi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô ấy ngồi dậy: “Anh Dương, em phải về rồi, nếu không… sẽ bị người ta cười mất!”
Trần Dương gật đầu, nhìn người đẹp mặc đồ cũng là một cách hưởng thụ.
Sau khi mặc đồ xong, Viên Tuyết Phi hơi không nỡ nhưng vẫn rời khỏi phòng.
Nằm trên giường mãi mà Trần Dương chẳng ngủ được.
“Rốt cuộc là mình đã quên gì nhỉ?”
Trần Dương suy nghĩ rất lâu, mãi cho đến khi trong lòng cảm thấy phiền nản thì mới lắc đầu: “Thôi bỏ đi, nhớ không ra thì không nghĩ nữa!”
Sáng sớm hôm sau, Viên Tuyết Phi đã gõ cửa phòng Trần Dương, cô ấy đến rửa mặt cho anh.
Cô ấy lau mặt cho anh xong thì giúp anh mặc đồ, dịu dàng không kể xiết, đương nhiên là anh cảm thấy thật tuyệt rồi.
” y ya, anh đừng có lộn xộn, cái con người xấu xa này! Anh bỏ tay ra đi, anh cứ thế này em không có mặt mũi nào gặp người khác mất!”
Viên Tuyết Phi hất bàn tay xấu xa của Trần Dương ra, lườm anh một cái, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng lên, đôi mắt long lanh.
Dáng vẻ xinh đẹp này khiến Trần Dương muốn dựng cờ, hận không thể đẩy cô ấy ngã xuống giường ngay lập tức.
Nhưng anh biết chút nữa vẫn còn phải gặp bố vợ tương lai, sửa soạn áo quần xong thì anh theo Viên Tuyết Phi ra ngoài.
Mọi chuyện rất thuận lợi, Viên Thiên Cương cũng đang đợi Trần Dương, sau khi nói chuyện với nhau thì Viên Thiên Cương định luôn ngày hứa hôn. Sau đó thì xem như Trần Dương đã hoàn toàn yên ổn ở trong Viên phủ rồi.
Ngày nào anh cũng chạy khắp nơi với Viên Thiên Cương. Là mộ phủ sư gia của Thành chủ thành Vô Úy, Viên Thiên Cương rất được Ninh Thiên Hùng coi trọng.
Hai người thường xuyên bàn bạc với nhau về sự phát triển của thành Vô Úy đến nửa đêm, còn Trần Dương thì đứng bên cạnh nghe, lần nào cũng có những phát biểu kinh người.
Dần dà, Trần Dương cũng được Ninh Thiên Hùng xem trọng, trở thành sư gia số 2 của mộ phủ, bày mưu tính kế cho Ninh Thiên Hùng.
Thời gian vội vã như bóng câu qua khe cửa.
Chớp mắt đã qua 2 tháng, hôm nay chính là ngày tiểu thư nhà họ Viên hứa hôn với Trần Dương.
Các gia tộc lớn nhỏ trong thành Vô Úy đều phái người tới chúc mừng, vì không phải là lễ thành hôn nên không làm rình rang.
Tam thư lục lễ, cưới hỏi đàng hoàng.
Vì Trần Dương không có trưởng bối nên Ninh Thiên Hùng ra mặt đại diện, làm trưởng bối phía Trần Dương. Ông ấy đã cho Trần Dương và Viên Thiên Cương đủ thể diện, cũng nói với các gia tộc lớn nhỏ trong thành Vô Úy rằng Trần Dương là người của ông ấy.
Ngày hôm nay Trần Dương uống say bí tỉ, bất tỉnh nhân sự nằm một đống trên giường.
Không biết qua bao lâu, một mùi hương thơm ngát chui vào mũi anh, một bàn tay nhỏ nhắn cầm khăn bông mềm mại lau mặt cho anh.
Anh mở mắt ra thấy Viên Tuyết Phi mặc áo cô dâu màu đỏ, vẻ mặt dịu dàng đang cúi người lau cơ thể anh.
Thấy Trần Dương mở mắt, Viên Tuyết Phi giật cả mình, gương mặt ửng đỏ. Cho dù là trong hai tháng này, ngoài bước cuối cùng chưa thực hiện ra thì những thứ còn lại đã làm cả rồi, nhưng đối diện với đôi mắt sáng như sao của Trần Dương, cô ấy vẫn không khỏi xấu hổ đỏ mặt.
“Anh… anh Dương, anh tỉnh rồi à?”
Trần Dương xoa cái đầu đau nhức của mình rồi cười: “Vợ à, còn gọi anh là anh Dương hả?”
Viên Tuyết Phi cắn môi: “Ừm… chồng!”
“Ha ha, vợ ngoan, cuối cùng em cũng đã là vợ của anh rồi!”
Theo phong tục của nước Dạ Lang thì chỉ cần hứa hôn xong là có thể chung sống với nhau, dù có sinh con cũng chẳng ai nói ra nói vào.
Trần Dương ngồi thẳng người lên, kéo cô gái yêu kiều vào lòng mình.
Cảm giác được chuyện sắp xảy ra, Viên Tuyết Phi vừa mừng vừa xấu hổ: “Chồng… à, em… em đi thổi nến đã!”
“Thổi nến gì chứ, không được thổi! Anh phải thưởng thức vợ mình cho đã mắt mới được”.
Trần Dương ngậm vành tai cô ấy, khẽ thở một hơi, tai Viên Tuyết Phi chợt đỏ ửng lên, cả người mềm oặt như hồ nước xuân, ngã vào lòng anh, âm thanh phát ra như tiếng mèo kêu: “Chồng ơi…”
Nghe chất giọng này, cả người Trần Dương nóng bừng như lửa đốt.
Anh vung tay, áo quần bay tung tóe.
Cùng với tiếng kêu đau đớn, thế giới này lại mất đi một thiếu nữ, thêm một cô vợ của nhà họ Trần!
Sau mấy lần mây mưa thì cuối cùng anh cũng chịu nghỉ.
Khóe mắt người con gái xinh đẹp còn vương giọt lệ, cuối cùng cô ấy đã được nằm trong vòng tay của vị anh hùng cái thế trong lòng mình.
Cô ấy làm vợ anh, sau này sẽ làm mẹ của con anh: “Chồng ơi, Tuyết Phi là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này!”
“Vợ ngốc, ngày tháng hạnh phúc chỉ vừa mới bắt đầu thôi!”
“Vâng!”
Viên Tuyết Phi cười ngọt ngào, nằm trong lòng anh thiếp đi.
Ôm cô ấy trong lòng, Trần Dương luôn có cảm giác không chân thực lắm!
Anh cứ vậy mà đã cưới được người đẹp tuyệt thế, đi lên đỉnh cao của cuộc đời sao?
Nhưng trong lòng anh vẫn còn khúc mắc. Sao anh lại ở đây, bố mẹ, người thân của anh đâu?
Anh đã từng hỏi Viên Tuyết Phi rất nhiều lần, mà Viên Tuyết Phi nói với anh rằng, anh là đệ tử tục gia của Huyền Không Tự.
Huyền Không Tự chứ gì?
Trần Dương suy nghĩ, sau này chắc chắn phải đến hỏi cho rõ ràng, nói không chừng bọn họ còn có người biết được thân thế của anh!
Anh luôn cảm thấy ký ức của mình bị khuyết một mảnh cực kỳ quan trọng.
Anh suy nghĩ rất rất lâu vẫn không thu hoạch được gì, sau cùng chỉ đành mang theo nghi ngờ chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, đôi vợ chồng trẻ tỉnh dậy, sau một cuộc mây mưa nồng nhiệt thì Viên Tuyết Phi mới dậy hầu hạ Trần Dương.
Sau khi họ hành lễ với Viên Thiên Cương xong thì tới phủ Thành chủ.
Ninh Thiên Hùng cũng rất vui mừng, thuộc hạ mà mình xem trọng kết đôi với con gái nuôi của mình. Tâm trạng của Ninh Thiên Hùng cực tốt nên cho Trần Dương nghỉ phép hẳn nửa tháng.
Đôi vợ chồng son đang thời kỳ gắn bó keo sơn, vui mừng khôn xiết, ngày nào cũng quấn quýt nhau trong đình viện, không màng thế sự.
Nữ chải đầu, nam vẽ mày, cảnh tượng thật ngọt ngào.
“Chồng ơi, anh vẽ mày giỏi thật đấy, hệt như anh đã vẽ mày cả trăm nghìn lần rồi ấy!”
“Vậy à?”
Trần Dương cầm bút vẽ mày, thấy rất thuận tay, cảm giác đó hệt như kiểu anh sinh ra là đã biết vẽ chân mày rồi ấy!
Đột nhiên trái tim anh đau thắt, cảm giác đau đớn không thể miêu tả được bằng lời lan tràn ra, hệt như có ai đó đã khoét mất đi một miếng thịt lớn trên người anh.
Đầu anh lướt qua vô số hình ảnh.
Cô ấy là ai!
“Chồng ơi, anh sao vậy?”
Sắc mặt Trần Dương lúc này trắng bệch, cắt không còn giọt máu, Viên Tuyết Phi hoảng hồn.
“Hình… hình như anh đã nhớ ra được gì đó”.
Vẻ mặt Trần Dương đau đớn, đầu thì đau dữ dội.
“Cô ấy là ai? Các cô ấy lại là ai nữa? Rốt cuộc mình đã quên mất chuyện quan trọng gì?”
Viên Tuyết Phi vội vàng ôm lấy Trần Dương: “Đừng suy nghĩ nữa anh! Không nhớ ra được thì đừng nghĩ nữa!”
Được Viên Tuyết Phi an ủi, dần dần Trần Dương cũng bình tĩnh lại.
Trần Dương nhìn cô ấy: “Vợ à, anh… anh muốn tới Huyền Không Tự một chuyến, hỏi những sư phụ ở đó thử xem, chắc họ biết được thân thế của anh!”
Viên Tuyết Phi gật đầu: “Được, nhưng thời điểm này tuyết đã bao trùm cả núi rồi, tùy tiện lên núi rất nguy hiểm, đợi xuân đến thời tiết ấm áp, em đi với anh lên núi nhé?”
Trần Dương mỉm cười: “Cảm ơn em nhé vợ”.
“Anh và em là vợ chồng, nói cảm ơn gì chứ!”
Viên Tuyết Phi ôm Trần Dương, một cơn gió lạnh lùa tới khiến cô ấy rùng mình.
“Vợ, tuyết rơi rồi, chúng ta vào phòng thôi!”
“Em muốn anh bế em vào cơ!
Viên Tuyết Phi ngẩng đầu, vẻ mặt vừa tinh nghịch vừa pha chút xuân tình.
Trần Dương hiểu ngay, thuận thế bế người đẹp vào trong lòng, bước thẳng vào phòng đóng cửa lại.
Căn phòng vốn dĩ ấm áp, bây giờ lại thêm chút sắc xuân.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, thời hạn nghỉ phép cũng đã hết, anh phải chỉnh đốn lại thái độ, dứt ra từ trong mật ngọt để làm việc.
Năm nay bão lớn đã làm sập rất nhiều nhà dân, Trần Dương bận rộn chạy ngược chạy xuôi vì những người dân bị nạn.
May là anh tài trí vô song, tận tâm cứu trợ, xây dựng lại nhà dân, phát cơm ngày 3 bữa, xây dựng nhà vệ sinh công cộng, mùa đông này, thành Vô Úy không một ai bị cóng chết cả!
Tất cả những việc này Trần Dương có công đầu, dần dà được người dân truyền khắp cả thành Vô Úy, càng ngày càng được lòng dân.
Viên Thiên Cương xúc động: “Sinh con trai phải được như Trần Dương, có con rể hiền thế này, đời này không còn gì tiếc nuối nữa!”
Cuối cùng những ngày đông gian nan cũng đã qua, ngày khai xuân đầu tiên, Trần phủ có tin vui!
Viên Tuyết Phi mang thai rồi. Lúc này, Trần Dương còn đang chỉ đạo cho người dân cách gieo giống cấy mạ, bày cho họ cách thu hoạch vụ xuân.
Anh còn quen việc đồng áng hơn cả những nông dân giàu kinh nghiệm, khiến mọi người vô cùng kính phục.
“Trần quản lý, Trần quản lý… có chuyện vui, có chuyện cực vui…”
Một đệ tử cưỡi ngựa chạy như bay tới.
Nghe tiếng, Trần Dương quay người: “Viên Trực, có chuyện gì vui?”
“Người mau về đi ạ, tiểu thư… tiểu thư mang thai rồi, người sắp làm bố rồi!”
Gì cơ?
Trần Dương chợt ngơ người ra, đầu óc trống rỗng!
“Chúc mừng Trần quản lý!”
Tất cả nông dân đồng loạt chúc mừng.
Trần Dương cũng sực tỉnh lại, giành lấy ngựa của Viên Trực: “Đi, đi…”
Đường rộng thênh thang, ngựa chạy như bay, trong đầu Trần Dương chỉ còn lại một câu: “Mình sắp làm bố rồi, mình sắp làm bố rồi!”
Trở về Trần phủ: “Vợ, vợ ơi!”
“Lão gia, phu nhân trong phòng ạ!”
Trần Dương gật đầu rồi vội chạy vào phòng ngủ.
Đẩy cửa vào, anh nhìn thấy Viên Tuyết Phi với vẻ mặt hạnh phúc nằm trên giường, sờ bụng của mình. Nha đầu Ngọc Khiết ở bên cạnh cứ nói bô lô ba la đủ thứ chuyện.
“Vợ!”
Trần Dương nhanh chân bước vào trong, cầm tay Viên Tuyết Phi, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
“Chồng ơi, chúng ta sắp có con rồi! Đây chính là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban cho chúng ta!”
“Ừ…”
Trần Dương kích động không nói nên lời, giơ tay áp lên bụng cô ấy, cảm giác huyết mạch tương thông chợt dâng lên.
Đây là con của anh, là máu thịt của anh.
“Đời này anh nhất định sẽ bảo vệ mẹ con em bình an!”
Viên Tuyết Phi không nói gì chỉ yên lặng cười, giây phút này, cả người cô ấy tràn ngập hào quang của người mẹ.
Tin tức Viên Tuyết Phi có tin vui lan truyền rất nhanh chóng, Viên Thiên Cương cực kỳ vui mừng, Ninh Thiên Hùng cũng đích thân tới chúc mừng.
Ngày hôm nay, Trần Dương say khướt, lần trước say là ngày anh và Viên Tuyết Phi hứa hôn.
Nhưng anh thật sự rất vui.
Trần Dương đã mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.
Trong mơ có rất nhiều phụ nữ, còn có rất nhiều đứa bé gọi tên anh, anh không nhìn rõ mặt của họ nhưng có thể nghe rõ tiếng họ gọi.
“Này, rốt cuộc mọi người là ai thế? Sao lại gọi tên tôi?”
Trong bóng tối, Trần Dương không ngừng gào thét.
“Trần Dương, mày chết ở xó nào rồi? Còn không mau lăn về nấu cơm đi à?”
“Bà là ai? Sao dám nói chuyện với tôi như vậy?”
“Trần Dương, mau tới rửa chân cho tôi!”
“Con người xấu xa này, anh giày vò em sắp chết rồi nè… nể mặt anh vẽ chân mày đẹp nên em tha cho anh đấy!”
“A-ca, em nhớ anh rồi… bao giờ anh mới về?”
“Trần Dương, đêm nay em lại mất ngủ, anh có biết em nhớ anh nhiều thế nào không?”
“Anh Dương, anh mau về đi…”
“Các người là ai thế? Rốt cuộc các người là ai? Sao lại nói với tôi những lời này? Sao không nói rõ cho tôi biết? Vì sao!”
Trần Dương hét lên, anh huơ tay vào trong đêm đen như muốn bắt lấy thứ gì đó!
Đột nhiên, một giây sau, một luồng ánh sáng xoẹt qua bóng tối, chiếu sáng rực rỡ!