Sau vài lần thí nghiệm, Trần Dương thuận lợi tạo ra phiên bản nâng cấp, hơn nữa điều đáng mừng nhất là truyền âm thạch này có thể nhìn thấy hình ảnh.
Đương nhiên thứ này được đồng bộ hóa và mô phỏng theo kỹ thuật gọi video của Địa Cầu.
“Khuê Xà đạo huynh, Hỏa Quang đạo huynh, nếu nghe thấy hãy mau mau trả lời!”
Trong khi đó, hai yêu đang dẫn Mạc Sát bôn ba khắp đại dương.
Mấy ngày nay bọn họ vừa hướng dẫn Mạc Sát tu luyện vừa kêu gọi những người bạn tốt cùng chung chí hướng ngày xưa, hầu hết là yêu và bán yêu, còn tu sĩ loài người thì ít ỏi vô cùng.
Cũng đành chịu thôi, người và yêu có sự thù địch về chủng tộc ngay từ khi sinh ra.
Nhưng may là lực lượng chiến đấu trung cấp và cao cấp của tông môn đã được bổ sung, tuy mệt nhọc nhưng hai yêu rất hài lòng.
Bọn họ tràn đầy ao ước và chờ mong đối với bản kế hoạch do Trần Dương vạch ra.
Đúng lúc này, truyền âm thạch trên người bỗng rung lên.
Do sợ Trần Dương ra chỉ thị nên bọn họ luôn mang theo truyền âm thạch trên người, bất giác Trần Dương đã trở thành thủ lĩnh trong nhóm từ lúc nào chẳng hay.
Bọn họ cũng không cảm thấy có gì sai cả, việc họ đang làm là sự nghiệp vĩ đại trước đây chưa từng có, sau này cũng không có ai làm được.
Mượn câu nói của Trần Dương thì việc này gọi là xóa bỏ thành kiến giữa người và yêu để muôn tộc cùng chung sống.
Đó là sự nghiệp to lớn, thứ bọn họ theo đuổi cả đời chẳng phải điều này sao?
Có điều sau khi tạm biệt Trần Dương vào mấy tháng trước, anh không còn liên lạc nữa khiến bọn họ hơi thất vọng.
Hôm nay Trần Dương lại truyền âm, hai người vội vàng lấy truyền âm thạch ra hồi âm: “Chào Điêu huynh, hai chúng tôi đều đang ở đây!”
Trên đảo Thiên Lang, Trần Dương nhếch môi cười, quả nhiên là thành công!
“Chào hai vị đạo hữu, hiện giờ tôi đang ở đảo Thiên Lang cách hải vực Hoảng Loạn ba triệu dặm về phía Bắc. Đảo này trải dài ngàn dặm, rộng trăm dặm, có thể lập nền móng của Nạp Hải Tông”.
Nhận được tin này, cả Khuê Xà Chân Quân lẫn Hỏa Quang Chân Quân đều vui mừng khôn xiết. May quá, cuối cùng cũng tìm được hòn đảo thích hợp để lập tông phái rồi!
Mặc dù biển Vô Ngần rộng lớn, song qua hàng nghìn hàng vạn năm, nơi đáng chiếm giữ đã bị chiếm giữ cả rồi, biết tìm một hòn đảo không có chủ ở đâu chứ?
Bọn họ không phải phường trộm cướp chặn đường cướp của, làm ra mấy chuyện khiến trời căm người hận.
Nhưng ngay sau đó hai yêu phát hiện ba triệu dặm về phía Bắc của hải vực Hoảng Loạn thì cách bọn họ tới bốn triệu dặm!
Sao có thể truyền âm ở khoảng cách xa tới vậy?
Trần Dương thừa biết bọn họ muốn hỏi vấn đề này, anh cười khẽ: “Chuyện này rất dài dòng, không thể nói rõ trong một chốc một lát được. Tôi báo tọa độ cho ông, mọi người đến đây đi. Trước tiên phải Na Di đảo về rồi tính tiếp”.
Hai người họ cũng không dài dòng, lập tức đồng ý ngay.
Những bốn triệu dặm, dù là tốc độ của bọn họ thì cũng phải mất một tháng, cộng thêm một đứa “con ghẻ” nữa nên phải kéo dài thời gian thêm mấy ngày.
Trong khoảng thời gian còn lại, cuộc sống của Trần Dương hết sức phong phú. Nào là nghiên cứu pháp trận, nào là tu luyện thủy độn, còn tiện thể bày rất nhiều pháp trận trên đảo nữa. Anh đã tiêu tốn mấy trăm nghìn nguyên thạch cực phẩm mua bản đồ pháp trận cấp Thần.
Với thực lực hiện tại của anh, pháp trận cấp Thần chỉ là chuyện nhỏ, nguyên liệu cần thiết để bày trận vô cùng dư dả.
Trận cơ của pháp trận cấp Thần cực kỳ nhiều, chừng 18 nghìn, trong đó hình dạng tốt nhất là hình trụ.
Luyện chế trận cơ chẳng có gì khó, chẳng qua hơi nhàm chán thôi, in dấu đường vân pháp trận còn chán hơn cả luyện khí.
Trên mỗi trụ phải in dấu 1080 đường vân pháp trận.
Với thần niệm của Trần Dương cũng hao tổn không ít công sức, thậm chí còn mệt lả vì dùng nhiều thần niệm, sau đó phải uống đan dược để thần niệm phục hồi.
Qua mấy chục lần lặp đi lặp lại như vậy, thần niệm của Trần Dương lại tăng mạnh mẽ.
Việc phác họa đường vân pháp trận cũng thuận lợi hơn.
Đến ngày thứ ba mươi mốt, Khuê Xà và Hỏa Quang dẫn theo Mạc Sát tới đảo Thiên Lang.
Mà Trần Dương cũng vừa mới vẽ xong trận cơ trận cuối cùng.
“Chào Khuê Xà đạo huynh và Hỏa Quang đạo huynh!”
Trần Dương chắp tay thi lễ.
“Điêu huynh!”
Ba người nhìn nhau cười to.
“Sư phụ!”
Mạc Sát cung kính vái chào Trần Dương.
Anh đỡ nó dậy: “Khá lắm, càng ngày càng có dáng vẻ con người”.
Ban đầu anh gặp Mạc Sát, nó là một bán yêu nhếch nhác có chiều hướng thú tính hóa.
Nhưng qua mấy tháng, phần thú trong nó từ từ bị áp chế, ánh mắt cũng vơi bớt vẻ hung dữ.
Trông không khác gì đứa trẻ loài người mười ba, mười bốn tuổi.
Khuê Xà chân quân và Hỏa Quang chân quân đã hao tâm tổn trí không ít, thật lòng coi nó là con cháu nhà mình mà dạy bảo.
“Đây là hòn đảo bố con để lại, sau này nơi đây là nhà của con. Con xem cho kỹ vào!”
Trần Dương lên tiếng.
Mạc Sát gật đầu đáp vâng rồi đi một mình tới hang núi.
Nó không còn nhớ rõ những ký ức ngày xưa nữa rồi, song bây giờ nhìn ngắm từng cành cây ngọn cỏ trên đảo Thiên Lang, ký ức đã phai mờ bỗng ùa về.
Đây là hòn đảo bố nó để lại, cũng là ngôi nhà của nó sau này!
“Cảm ơn hai vị đạo huynh đã dốc lòng dạy dỗ, tôi vô cùng cảm kích!”
“Điêu huynh nói gì thế, ba chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, là bạn tốt có thể giao phó cả tính mạng. Chỉ là dạy dỗ con cháu nhà mình thôi mà, sao lại nói cảm ơn?”
Khuê Xà chân quân cất lời.
“Lão Xà nói rất có lý. Thôi đừng dài dòng nữa, cậu mau dẫn chúng tôi đi tham quan hòn đảo đi. Tôi háo hức lắm rồi!”
Hỏa Quang chân quân xoa tay, hai mắt sáng ngời.
Trần Dương đành dẫn hai người họ tham quan đảo.
Cả ngày nay, gần như họ đã thăm dò hết tất cả các ngóc ngách trên đảo.
Khuê Xà chân quân khen ngợi: “Đúng là một nơi lý tưởng, có điều linh mạch hơi nghèo nàn.”
Ông ta vừa dứt lời, Hỏa Quang chân quân lập tức lấy ba quặng nguyên thạch dài mấy dặm từ trong nhẫn trữ đồ ra. Một quặng là nguyên thạch thượng phẩm, một quặng là nguyên thạch trung phẩm, tất nhiên quặng nhỏ nhất là nguyên thạch hạ phẩm.
Hỏa Quang chân quân hét to một tiếng, vận chuyển pháp lực vùi sâu ba quặng nguyên thạch kia xuống lòng đất.
Đương nhiên quặng nguyên thạch thượng phẩm được chôn dưới ngọn núi chính.
“Lão Hỏa thật hào phóng, nhìn tôi này!”
Khuê Xà chân quân cười ha hả, vừa vung tay là cho liền bốn quặng nguyên thạch. Một quặng nguyên thạch thượng phẩm, hai quặng nguyên thạch trung phẩm và một quặng nguyên thạch hạ phẩm.
Quặng nguyên thạch thượng phẩm chôn dưới ngọn núi chính, ba quặng còn lại phân bố khắp hòn đảo.
Bảy quặng nguyên thạch vùi sâu vào lòng đất, linh khí trên đảo Thiên Lang nồng đậm gấp ba bốn lần chỉ trong nháy mắt!
Bây giờ có thể gọi hòn đảo này là nơi lý tưởng, là ngọn núi tiên ngoài biển.
Trần Dương mỉm cười, rút Xích Huyết ra ngưng tụ 120 nghìn đạo kiếm khí làm cho Đại Địa kiếm ý bao quanh vô hạn.
Anh vung kiếm chém ra kiếm quang, bổ đôi mặt đất tiến vào trong lòng đất. Một ngọn núi lớn đột ngột mọc từ mặt đất lên, thấp hơn ngọn núi chính một chút.
Anh có phôi kiếm Đại Địa hành thổ, lĩnh ngộ được Đại Địa kiếm ý.
Đại Địa kiếm ý không chỉ có khả năng giết địch mà còn có thể dùng để dựng núi.
Trần Dương cũng không keo kiệt, chôn quặng nguyên thạch cực phẩm lấy từ sào huyệt của Côn Bằng vào trong đó, tức thì linh khí cuồn cuộn, cây cối hoa cỏ lớn nhanh như thổi.
Thậm chí còn có cây cỏ tinh được điểm hóa, hóa thành tiểu yêu.
Trần Dương lấy 18 nghìn trận cơ trận tối qua luyện chế ra.
Tiếp đó anh bay lên cao, vùi cột trụ vào sâu nghìn trượng dưới lòng đất.
Sau khi bày trận xong, Trần Dương vỗ tay đôm đốp, lập tức có hơn mười nghìn tia sáng chói lóa phóng lên trời, bao phủ hòn đảo!
Tất nhiên trung tâm pháp trận nằm ở ngọn núi chính.
Đây cũng là nơi phòng ngự mạnh nhất trên đảo Thiên Lang, nếu có kẻ địch xâm chiếm từ bên ngoài thì nơi đây là chiến tuyến cuối cùng.
Trận pháp phòng ngự trung phẩm cấp Thần, cho dù là Uẩn Thần hậu kỳ cũng không phá được.
Hơn nữa, Trần Dương còn thêm Tu Di Giới Tử vào trong những cột trụ này, Tụ Linh Trận liên tục hấp thu linh khí, mỗi trụ có thể chứa lượng linh khí tương đương Nguyên Thần viên mãn.
Hơn 18 nghìn Nguyên Thần viên mãn cùng bảo vệ tông môn, chỉ nghĩ thôi đã thấy sợ hãi rồi!
Mặc dù lấy ví dụ như vậy không hợp lý cho lắm, nhưng cũng khủng khiếp lắm rồi.
Chờ sau này Trần Dương bố trí pháp trận tấn công cấp Thần, có công có thủ thì mới hoàn chỉnh.
Còn pháp trận Huyền Không thì thôi.
Sở dĩ Vô Cực Kiếm Tông dùng Huyền Không không phải vì pháp trận của người ta lợi hại mà là do người ta có thực lực mạnh.
Họ tự tin có thể ngăn cản mọi kẻ thù bên ngoài.
Hai mắt Khuê Xà chân quân và Hỏa Quang chân quân sáng lên, bọn họ có kiến thức uyên bác, biết Trần Dương đang bày pháp trận phòng ngự cấp Thần.
Hai người không mạnh bằng Trần Dương, đành bắt tay vào cải tạo đảo Thiên Lang.
Từng ngọn núi sừng sững và cung điện mọc từ dưới đất lên.
Các loại linh thực tiên thảo được linh mạch kích thích, trao đổi linh khí trong trời đất, khiến đại điện của tiên sơn tràn đầy tiên khí.
Trần Dương cũng không nhàn rỗi, bày pháp trận trong đại điện, hoàn thiện các “sức mạnh cứng” của Nạp Hải Tông.
Mạc Sát cũng rất hăng hái tham gia cải tạo đảo, có điều pháp lực của nó quá yếu, Trần Dương bèn bảo nó ra biển bắt vài con hải yêu chưa mở linh trí về điểm hóa.
Chắc chắn là tông môn cần phải có Thần Thú Hộ Sơn, tuy để hải yêu đảm nhiệm vị trí này không được lý tưởng cho lắm, nhưng việc gì cũng có khởi đầu.
Ăn cơm phải ăn từng miếng, đi đường phải bước từng bước.
Một tháng sau, việc tu sửa đảo Thiên Lang đã bước vào giai đoạn kết.
Lúc này đảo Thiên Lang mới thật sự là chốn thần tiên phúc lành.
Không hề kém hơn các tông môn hạng hai chút nào.
Chờ tới khi di dời đảo, các thành viên có mặt đông đủ thì nơi này còn lớn mạnh hơn cả tông môn hạng hai.
Có lẽ điểm yếu duy nhất là công pháp truyền thừa của tiểu thế giới và môn phái.
Vì vậy trong khoảng thời gian tiếp theo, bọn họ lấy ra hàng chục nghìn công pháp và chọn ra công pháp thích hợp.
Từ cấp Người cho đến cấp Thiên, thậm chí cả cấp Thần.
Khuê Xà chân quân và Hỏa Quang chân quân càng thiên về một đạo thống nhất.
Nhưng Trần Dương lại cho rằng hữu giáo vô loài thì hợp lý hơn, trên đời này không có con đường nào là chính xác tuyệt đối, chỉ có con đường phù hợp với bản thân mới là tốt nhất.
Điều duy nhất bọn họ có thể làm là bảo đảm đệ tử được tu luyện vĩnh viễn.
Sau khi suy xét cẩn thận, hai vị Khuê Xà chân quân cảm thấy Trần Dương nói có lý.
Bọn họ là dị thú Man Hoang, bản lĩnh cao cường, hoàn toàn không biết phải dạy cái gì.
Hơn nữa, trong số bọn họ có bán yêu, có yêu, thậm chí còn có con người, thế thì chắc chắn là không thể thống nhất đạo pháp được.
Trần Dương đóng góp 3000 quyển công pháp cấp Người, 2000 quyển công pháp cấp Địa, 1000 quyển công pháp cấp Thiên, hơn trăm quyển công pháp cấp Thần.
Khuê Xà chân quân và Hỏa Quang chân quân cũng vậy.
Họ đặt công pháp trong Truyền Công Các, cất các loại nguyên liệu và vật báu quý hiếm vào nhà kho ở Lang Thủ Phong.
Sau đó, Khuê Xà chân quân trấn giữ ngọn núi chính, Hỏa Quang chân quân và Trần Dương trấn giữ hai ngọn núi phụ.
Mạc Sát là đại sư huynh Nạp Hải Tông hiện tại.
Nạp Hải Tông không phân chia nội môn và ngoại môn, chỉ cần lên cảnh giới Ngưng Đan là thành đệ tử tinh anh, còn lại là đệ tử bình thường.
Trên đệ tử là nhóm chấp pháp do Khuê Xà chân quân quản lý.
Hỏa Quang chân quân quản lý việc chi tiêu của tông môn, còn Trần Dương thì quản lý nhóm trưởng lão!
Còn về quyền lợi thì chia ba, ba người lập lời thề không bao giờ phản bội, mãi mãi không cách lòng!