Long Tế Chí Tôn Full Dịch

Chương 497: Hằng Cổ Đệ Nhất Tông




Nghỉ ngơi một lát, Trần Dương đứng lên: “Tại hạ Long Ngạo Thiên, cho hỏi tên của đạo hữu là?”

Long Ngạo Thiên sao, nghe tên thôi mà đã thấy đầy kiêu ngạo rồi, từ phong cách hành xử của anh thì thấy đúng là ngầu thật.

“Diệp Thần!”

Diệp Thần lạnh lùng nói.

Trần Dương gật đầu một cái, thằng ranh này không lừa mình.

Một đạo linh quang lóe lên, nhẫn trữ đồ trong tay Diệp Thần sáng lên, anh ta nhíu mày hỏi: “Long đạo hữu, anh làm gì vậy?”

“Thì cứ theo như thỏa thuận mà làm thôi, mỗi người một nửa!”

Long Ngạo Thiên nói: “Hằng Cổ Đệ Nhất Tông có ơn phải trả, xin hãy nhận lấy!”

“Từ đã, cẩn thận có bẫy!”

Cổ Lão truyền âm, sau đó lão chậm rãi để hồn lực bay vào nhẫn trữ đồ, lát sau lão nói: “Không có vấn đề gì!”

Diệp Thần cũng quét tinh thần vào trong đó, trong này có hơn 20 cây linh dược, thậm chí còn có hai cây bảo dược.

Cỏ Oanh Hồn, hoa Âm Dương Hòa Hợp, đây chính là hai loại bảo dược. Đây chính là nguyên liệu chính để chế ra Ngưng Hồn Đan, nếu có đủ số nguyên liệu thì có thể luyện được loại đan dược giúp Cổ Lão khôi phục hồn lực rồi.

Ngoài dược liệu ra, còn có mấy nghìn nguyên thạch thượng phẩm.

“Long đạo hữu, phần quà này nhiều quá, tôi…”

Trần Dương xua tay nói: “Số quà này có đáng là bao, nếu so sánh với tính mạng của tôi thì chả đáng gì hết”.

“Hồn con gấu đen kia cũng không có tác dụng gì với tôi, cậu nhận lấy đi, xác của con yêu hoàng này… thì tôi xin phép lấy”.

Dứt lời, Trần Dương liền hút xác của con gấu đen vào trong nhẫn.

“Chiếc nhẫn trong tay cậu ta ít thì cũng phải là nhẫn trữ vật cao cấp!”

Cổ Lão phân tích tiếp: “Đây là một tu sĩ được truyền thừa cao thâm. Hằng Cổ Đệ Nhất Tông? Khẩu khí đúng là hơn người, cậu thử thăm dò xem tông môn này ở nơi nào!”

Diệp Thần cũng cảm thấy hiếu kỳ với Trần Dương: “Vậy thì tôi đành nhận vậy!”

“Ha ha!”

Trần Dương gật đầu cười lớn, lấy ra 50 cân thịt gấu đen, sau đó anh bắt đầu nướng.

“Long đạo hữu, anh đang…”

Diệp Thần cũng sững sờ, Trần Dương muốn nướng thịt sao? Cái giá nướng thịt kia cũng là linh khí cực phẩm chứ ít gì! Người này xa xỉ thật đó.

“Diệp đạo hữu, cậu chờ một lát nhé, tay nghề nướng thịt của tôi không tệ đâu!”

Vừa nói anh vừa lấy ra một đống gia vị cùng chiếc chổi quét dầu.

Diệp Thần cũng á khẩu, đồ đựng gia vị cũng là linh khí, ngay cả chiếc chổi kia, dường như cũng là một pháp bảo cao cấp.

“Đó là đạo khí hạ phẩm, bên trong còn có hồn của một con Lợn Hoàng!”

Cổ Lão cũng có vẻ tò mò với Trần Dương, rốt cuộc thằng nhãi này là quái nhân chui từ đâu ra thế?

Ngay đến cả hồn của thú hoàng cũng bị cậu ta cho vào chổi quét dầu sao?

Bảo sao Trần Dương lại coi thường hồn của con gấu đen kia, cho Diệp Thần mà không cần suy nghĩ gì.

Thậm chí lão còn có ý nghĩ giết người cướp của.

Một khắc sau, thịt gấu đen tỏa ra mùi thơm, Diệp Thần cũng thèm rỏ dãi.

Sau đó anh ta nhìn số chén đũa mà Trần Dương bày ra, đó là một bộ pháp bảo.

Diệp Thần chết lặng, ở trước mặt Trần Dương, anh ta cảm thấy mình chẳng khác nào một tên ăn mày!

Trần Dương cắt mấy cân thịt gấu đen, bỏ vào trong khay của Diệp Thần: “Nào, Diệp huynh, nếm thử xem sao!”

Cách nói chuyện của anh đã chuyển từ đạo hữu sang Diệp huynh.

Diệp Thần cũng không ý kiến gì về chuyện này, vì người như Trần Dương thì ai mà ghét cho được.

Lúc trong lòng anh ta nảy ra suy nghĩ này, anh ta cũng giật mình.

Từ khi anh ta rời thành Tiểu Sơn đi, vượt sông vượt núi để đến được biển Vô Ngần, những khó khăn trên đường vô cùng nhiều, có lẽ là không đếm hết, nhưng mọi chuyện anh ta đều vượt qua được nhờ tính cẩn thận.

Nhìn thịt gấu đen trong khay, anh ta có cảm giác dường như có điều gì không đúng.

Hiện giờ Diệp Thần cũng là một thầy luyện đan trung cấp, nếu như đối phương bỏ thuốc, thì cũng không thể qua được mắt anh ta, cộng thêm còn có sự giúp sức của Cổ Lão là một thầy luyện đan cấp Thần, vậy nên anh ta mới yên tâm cắn một miếng.

Thịt gấu đen vô cùng ngấm gia vị, mùi vị tuyệt vời, đây chắc hẳn là món thịt nướng ngon nhất từ trước đến giờ mà anh ta được ăn.

Trong thịt Hoàng thú có chứa sức mạnh cực lớn, vừa nuốt vào trong bụng, một nguồn năng lượng dồi dào được cung cấp.

Tuyệt, thịt Hoàng thú này rất có ích cho Diệp Thần!

Cho đến hiện giờ, thịt cấp yêu hoàng đã không còn bất kỳ tác dụng nào với Trần Dương nữa rồi.

Nhưng mà sống thì phải ăn, phải được ăn được uống, Trần Dương cũng không muốn phí phạm cái thú vui này.

“Lúc này mà có rượu ngon nữa thì tuyệt”.

Trần Dương dứt lời, Diệp Thần lấy hồ lô rượu ra, rót cho anh một ly: “Đây là rượu Lãnh Cốt tôi tự ủ, anh có thể thử một chút”.

Trần Dương nhìn anh ta một cái, cười phá lên, uống một hơi cạn sạch.

Vừa mới vào đến cổ họng thôi mà đã thấy nóng rồi, giống như là đang ngậm một hòn than vậy, đi vào đến trong bụng, thì lại rét thấu xương, cảm giác như xương cốt như đông cứng lại.

Nhưng cảm giác này chỉ kéo dài chưa đến hai giây liền biến mất.

Có vẻ đây là loại rượu thuốc để anh ta tẩy luyện gân cốt.

“Rượu ngon!”

Trần Dương thở dài một hơi: “Lãnh Cốt này có hiệu quả rèn luyện gân cốt thần kỳ đấy nhỉ?”

Diệp Thần cười một tiếng: “Rượu ngon thì phải kết hợp với thịt ngon, một chén uống cạn”.

Hai người vừa uống rượu vừa ăn thịt, câu chuyện cũng dần bắt đầu.

Trong lúc trò chuyện, Diệp Thần biết được là anh đến từ ‘Hằng Cổ Đệ Nhất Tông’, nhưng anh ta cũng là kẻ hiểu biết, làm gì có môn phái nào tên là ‘Hằng Cổ Đệ Nhất Tông’ kia chứ.

Mà nghe cái tên thôi đã thấy ngang ngược rồi, không lẽ không sợ bị kẻ khác tiêu diệt sao?

Ngay cả Tam Đại Thánh Tông cũng không dám lấy cái tên này.

Trần Dương cười đen tối: “Thật ra thì tôi lén vào đây đó, Hằng Cổ Đệ Nhất Tông chúng tôi không nằm ở biển Vô Ngần, mà nằm ở châu Đông Thần xa xôi, lần này sư môn phái tôi và sư huynh đến, chủ yếu là để khảo sát”.

“Khảo sát sao?”

Diệp Thần cau mày, khảo sát cái gì?

“Hằng Cổ Đệ Nhất Tông chúng tôi, chính là một tông môn lánh đời, lần này đến khảo sát là để xem xem, ở đây có đảo nào thích hợp không, để đặt làm cơ sở phân nhánh”.

Châu Đông Thần, tông môn lánh đời, khảo sát cơ sở phân nhánh!

Diệp Thần tràn đầy nghi ngờ: “Cổ Lão, ông có biết Hằng Cổ Đệ Nhất Tông không?”

“Tôi chưa nghe bao giờ”.

Cổ Lão nghiêm túc nói: “Châu Đông Thần là trung tâm của đại lục Thần Ma, địa vực bát ngát, gấp trăm lần so với biển Vô Ngần, nếu nói đến đây thì Tam Đại Thánh Tông e rằng còn chẳng được xếp vào nhóm hạng 1 ấy chứ”.

“Há!”

“Châu Đông Thần mạnh đến vậy sao?”

“Ừ, châu Đông Thần là trung tâm của thế giới, cường giả nhiều như rừng, tông môn lánh đời cũng nhiều vô số kể, nhưng mỗi tông môn lánh đời đều là những thế lực vô cùng lớn, cậu phải xử sự cẩn thận”.

Nghe Cổ Lão nói vậy, trong lòng Diệp Thần cũng có chút tính toán.

“Thằng cha này tính cách ngông cuồng, kiêu ngạo. Có vẻ không hề đề phòng gì, rõ ràng là rất tự tin vào thực lực của bản thân”.

“Trước tiên quan sát thật kỹ đã, nếu như không có vấn đề gì thì có thể kết bạn được”.

Địa vực của biển Vô Ngần bát ngát, nhưng con người mới chỉ nắm được 1% trong số đó, còn phần lớn là bị đám hải yêu nắm giữ.

Nếu như Diệp Thần muốn tiếp tục phát triển, tất nhiên là phải đi châu Đông Thần, chỗ đó mới là nơi hội tụ các nhân tài.

Trần Dương thầm cười trộm, rõ ràng Diệp Thần đang trao đổi với Cổ Lão trong nhẫn trữ đồ.

“Diệp huynh, nếu như cậu tìm được đảo nào hợp lý, thì Long Ngạo Thiên tôi sẽ có hậu tạ!”

Diệp Thần nói: “Long huynh có yêu cầu gì về đảo không?”

Trần Dương suy nghĩ một chút, nói: “Không được kém cạnh so với đảo của Tam Đại Thánh Tông!”

Dứt lời, Diệp Thần suýt chết sặc.

Đó là ba ngọn núi tiên cơ mà, trong hàng trăm triệu dặm thì cũng chỉ có ba ngọn núi này là bá đạo nhất, lấy đâu ra đảo thứ tư chứ?

Dã tâm của Hằng Cổ Đệ Nhất Tông này cao quá đi!

“Mặc dù Hằng Cổ Đệ Nhất Tông không muốn xuất thế, nhưng vì suy nghĩ cho đệ tử trong tông môn, nên đã quyết định thành lập ‘Hàng Cổ Đệ Nhất Tông’!”

Hàng Cổ Đệ Nhất Tông?

Sao mà tên của tông môn này càng nghe càng thấy ngang ngược thế nhỉ, không sợ bị trù dập hay sao?

Tuy nhiên Diệp Thần lại không nghi ngờ nhiều đến vậy, thực lực mạnh, nên đâu có sợ ai, vì vậy mới ngang ngược đến thế.

Ma Kha Giáo, chẳng phải cũng là nhánh của Huyền Không Tự đấy sao?

Những đại môn phái này, rất thích mở ra chi nhánh ở khắp nơi.

Nhìn qua thì thấy tầm thường, ấy vậy mà đâu đâu cũng là người của họ.

Những môn phái nhỏ muốn ra mặt cũng khó.

“Long huynh, anh nói ra những điều này, không sợ tôi tiết lộ ra ngoài hay sao?”

Diệp Thần nói.

“Không!”

Trần Dương cười một tiếng: “Nếu chúng tôi tìm được cơ sở để lập tông, thì có đủ khả năng để phòng thủ được”.

“Nếu Tam Đại Thánh Tông đến cướp thì sao?”

“Vậy thì chặt đứt móng vuốt của bọn chúng, khiến bọn chúng một đi không trở lại!”

Trần Dương cười đen tối nói.

Diệp Thần cảm thấy lạnh sống lưng, ngông cuồng quá đi mất.

Một là người này điên thật rồi, hai là bọn họ quá tự tin vào thực lực của mình.

“Diệp huynh, cậu có muốn gia nhập Hàng Cổ Đệ Nhất Tông của chúng tôi không?”

Diệp Thần sững sờ một lát, không lẽ định lôi kéo anh ta vào sao?

Nhưng hiện giờ bản thân mới chỉ đạt đến Ngưng Đan sơ kỳ, liệu có đủ tư cách để gia nhập không?

“Long huynh, nhưng hiện giờ tôi đã gia nhập Thuần Dương Tông rồi”.

Diệp Thần không muốn nói dối.

“Ui, Thuần Dương Tông đã là cái gì, cậu đến Hàng Cổ Đệ Nhất Tông của chúng tôi đi, cậu muốn tài nguyên thì có tài nguyên, muốn công pháp thì có công pháp. Những gì Thuần Dương Tông có thì chúng tôi cũng có, nhưng những gì Thuần Dương Tông không thể cho cậu thì chúng tôi lại có thể”.

Xem kìa, đây chính là khí thế của đại tông môn, lấy tiền đè người, khiến Diệp Thần hoàn toàn lép vế.

Tuy nhiên trong lòng anh ta cũng có chút cảnh giác, nếu thật sự Hàng Cổ Đệ Nhất Tông lợi hại như vậy, vậy tại sao không đi chiêu mộ người tài giỏi hơn, mà lại đi chọn anh ta?

“Có điều này tôi không hiểu, thiên tư của tôi nông cạn, có nhiều người tài giỏi hơn tôi rất nhiều, vậy tại sao…”

Anh ta còn chưa dứt lời, Trần Dương liền xua tay cắt ngang: “Bởi vì tôi ưng cậu!”

Vì anh ưng tôi sao?

Diệp Thần lại càng sửng sốt, Hàng Cổ Đệ Nhất Tông thu nhận học trò lại chỉ cần dựa vào việc ưng hay không thôi sao

Vậy liệu có phải là qua loa quá hay không?

Cổ Lão đang nằm trong chiếc nhẫn thở dài: “Đúng là đệ tử của môn phái lớn, tùy tâm tùy tính! Nếu đã như vậy thì thân phận đệ tử của Hằng Cổ Đệ Nhất Tông là thật rồi”.

“Biển Vô Ngần vốn đã yên bình mấy chục nghìn năm nay lại sắp nổi lên sóng gió rồi!”

Thế ba chân luôn là thăng bằng nhất.

Nếu như Hàng Cổ Đệ Nhất Tông xuất hiện, phá vỡ thế cân bằng này, biển Vô Ngần nhất định xảy ra phân tranh.

Nghe được lời của Cổ Lão, Diệp Thần cũng thầm gật đầu.

“Cái vụ thiên tư thì Diệp huynh không cần phải lo, thực lực của Hằng Cổ Đệ Nhất Tông của chúng tôi vô cùng mạnh, đến kẻ rác rưởi nhất chúng tôi cũng có thể biến họ thành thiên tài được!”

Vừa nói Trần Dương vừa lấy ra một viên Tẩy Tủy Đan có 9 đường vân mây.

Khi đan dược được lấy ra, Cổ Lão kinh ngạc hô lên: “Đan dược hạng ba Tẩy Tủy Đan, 9 đường vân mây đã nâng chất lượng của viên đan dược này lên đến đan dược hạng 1, nói đúng hơn là cực phẩm trong số đan dược hạng 1!”

“Khả năng dung hòa thật là đáng sợ, viên đan dược này nhất định là được một thầy luyện đan cấp Thần luyện ra”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.