Vừa đặt chân xuống đất đã có tu sĩ Ngưng Đan mặt hằm hằm sát khí bước tới, muốn đòi phí qua đường.
Lúc này thì Trần Dương cũng không che giấu tu vi của mình nữa, mà thực tế thì cũng chẳng có gì phải che giấu.
Tu vi Ngưng Đan viên mãn ở biển Vô Ngần chẳng là cái thá gì cả, vơ cái là được cả nắm.
Tu sĩ kia cũng là Ngưng Đan viên mãn, theo sau còn có mấy Ngưng Đan sơ kỳ, chắc cũng là đám lâu la.
Có thể đến được hải vực Hoảng Loạn này thì đương nhiên là hạng cực kỳ hung ác, chứ người bình thường thì không thể sống sót ở đây được.
Trần Dương cười híp mắt nhìn mấy tên kia: “Mất bao nhiêu phí qua đường?”
Tên tu sĩ dẫn đầu vừa nghe vậy, cũng lễ độ đấy, bèn nổi lòng tham: “Phí qua đường là 1 nguyên thạch hạ phẩm!”
“Hả? Rẻ thế thôi sao?”
Trần Dương hơi kinh ngạc.
“Đúng vậy, bọn tao làm ăn ở bến tàu này nhiều năm, không bắt nạt người già trẻ nhỏ!”
Tu sĩ kia cười nói: “Trừ phí qua đường, mày định bỏ bao tiền mua mạng của mình?”
Trần Dương xoa cằm: “Mạng đương nhiên là vô giá, tính thế thì tao móc sạch ra cũng không đủ mua mạng của mình”.
“Chẳng còn cách nào khác, nếu tao không có đủ số tiền này thì chỉ còn cách nhờ chúng mày trả hộ vậy!”
Kiếm khí vung lên, mấy đạo kiếm quang chém ra.
Mấy tên tu sĩ Ngưng Đan đột nhiên trợn mắt.
Trần Dương thu kiếm vào khiếu, vẻ mặt thản nhiên tiến về phía trước.
“Phịch!”
Mấy tu sĩ lập tức bị chẻ đôi, ruột chảy đầy đất.
Trần Dương thậm chí còn chẳng có hứng thú với nhẫn trữ đồ của chúng, chỉ là Ngưng Đan nho nhỏ thì làm gì có đồ tốt chứ.
Hai bên bến tàu có rất nhiều khách trạm phượng lâu, thấy Trần Dương đi nghênh ngang trên đường, họ biết ngay lần này lại thêm một người có máu mặt đến.
Nhưng bọn họ cũng thấy bình thường, đây là nơi nắm đấm có tiếng nói, anh càng mạnh thì càng được tôn kính.
“Mời khách quan vào trong, đồ ăn rượu ngon lên ngay đây ạ!”
Trần Dương ngẩng lên nhìn, biển hiệu chỉ có hai chữ “Hắc Điếm”.
Thú vị đấy!
Anh sờ bụng, đúng là có hơi đói, bèn sải bước vào.
Chưởng quầy của mấy khách trạm bên cạnh cười đều cười lạnh lùng, vào cửa tiệm nào mà chẳng được, lại cứ muốn vào hắc điếm cơ, đây chẳng phải là tự tìm chết sao?
“Mang rượu ngon, món ngon thượng hạng nhất của cửa tiệm các cậu lên đây”.
Trần Dương tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, vừa ngồi xuống đã có mấy chục ánh mắt trong cửa tiệm dồn lên người anh.
Chúng tràn ngập sát ý, tham lam, độc ác.
Đám người này đi đàn đi đống, thấy Trần Dương vào có một mình thì lập tức nảy lòng tham.
Nhất là linh khí cực phẩm Trần Dương đeo ở thắt lưng, đó là bảo bối tốt đấy.
Ở biển Vô Ngần, ai mà ngu xuẩn đeo pháp bảo ở eo chứ?
Thế chẳng phải đang nói với mọi người là mau đến cướp tôi đi à?
“Người anh em, uống rượu một mình chán lắm, hay là…”
“Keng!”
Một đạo kiếm khí chém ra, người kia lập tức đầu một nơi người một nẻo.
Trần Dương nâng ly trà lên, nhấp một ngụm, lại chém một đạo kiếm quang, vạch một đường dưới đất “bước qua là chết!”
Thật là ngông cuồng!
Có mấy người đàn ông Ngưng Đan hậu kỳ đứng bật dậy: “Có một mình mà còn dám…”
Soạt soạt soạt!
Lại có mấy đạo kiếm quang chém ra.
Mùi máu tanh trong đại sảnh dần trở nên nồng nặc.
Chưởng quầy cau mày, gọi tiểu nhị đến: “Xử lý sạch sẽ lũ có mắt không tròng này đi, đừng làm ảnh hưởng đến khách quý dùng bữa”.
Tiểu nhị ngầm hiểu, xử lý mấy cái xác, rồi đến phòng bếp thông báo một tiếng: “Lên món cho khách!”
Chẳng mấy chốc, từng đĩa thịt thơm nức mũi đã được bê lên bàn.
“Mời khách quan…”
Còn chưa kịp nói hết câu, tiểu nhị kia đã bị kiếm quang chém làm đôi.
Lần này thì người trong tiệm đều ngây cả ra.
Chưởng quầy đặt sổ sách trong tay xuống, ánh mắt hung dữ: “Tại sao lại giết cậu ta?”
Trần Dương cười toét miệng: “Cậu ta bước qua vạch!”
Anh vừa dứt lời, mấy luồng khí đã khóa chặt lấy anh, nhưng Trần Dương chẳng sợ hãi chút nào, nói với chưởng quầy: “Nào, ăn số thức ăn này đi, tôi tha mạng cho các ông!”
“Giết!”
Chưởng quầy lạnh lùng nói.
Trần Dương thở dài: “Làm ăn tử tế không muốn, lại còn mở hắc điếm!”
Kiếm khí tung hoành trong hắc điếm, những người có mặt đều bị kiếm quang chém chết, đến chưởng quầy là Nguyên Thần sơ kỳ cũng bị chém nát nguyên thần.
Lại một đạo kiếm quang xuyên qua bức tường, cứ thế chém tên đầu bếp đang dùng dao chặt xương người thành mảnh vụn.
Anh vẫy tay một cái, nhẫn trữ đồ của đầu bếp và chưởng quầy liền bay vào tay anh.
Trần Dương đứng dậy, hắc điếm này ngoài anh ra, toàn bộ đều là người của bọn chúng.
Thức ăn trên các bàn đều là thịt người, thế mà đám người này còn ăn ngon lành, đúng là độc ác hơn cả yêu ma.
Thảo nào hải vực Hoảng Loạn này lại trở thành vùng đất cấm của các tu sĩ biển Vô Ngần.
Trần Dương tinh thần sảng khoái bước ra khỏi hắc điếm, ngay sau đó, hắc điếm liền sập xuống.
Chấn động mà nó gây nên đã dấy lên một làn sóng lớn ở bến tàu.
Lần này thì mọi người đã nhìn Trần Dương với ánh mắt khác, tràn ngập vẻ kính nể.
Trần Dương rời khỏi bến tàu, đến thị trấn trên đảo.
Nói là thị trấn nhưng cũng không nhỏ hơn thành Vô Úy bao nhiêu, có mấy trăm nghìn người sinh sống ở đây.
Trên đường đều là tu sĩ, một đám trẻ con ngây thơ đùa giỡn trên đường, va vào một tu sĩ trung niên, sau đó òa khóc, tu sĩ giơ chân lên đá.
Sau đó người những đứa trẻ này phình lên, hóa thành đủ loại yêu quái.
Đứa trẻ dẫn đầu là một con sói lớn toàn thân đỏ rực như máu, há miệng nuốt tu sĩ vào trong bụng.
Tu sĩ bên cạnh không hề sợ hãi chút nào, thậm chí còn cười đùa: “Cái đồ xui xẻo này, chọc vào ai không chọc, lại chọc vào bán yêu!”
Bán yêu?
Trần Dương không khỏi quan sát bọn chúng.
Đứa mạnh nhất trong đám bán yêu này cũng chỉ bằng Vương thú sơ kỳ, yếu nhất thậm chí chỉ bằng mãnh thú.
Nhưng chúng lại có thể biến hóa giữa hình người và hình yêu vào lúc yếu như vậy.
Hơn nữa sức chiến đấu cũng khá mạnh.
Có trí tuệ của con người và thân xác mạnh mẽ của yêu thú, bán yêu này là một tộc tai họa.
Mà mục tiêu hành động của Trần Dương lần này, Cửu Sát đạo nhân chính là một bán yêu.
Mục tiêu của nhiệm vụ cũng rất rõ ràng, Cửu Sát đạo nhân thù ghét, giết hại rất nhiều tu sĩ loài người, từng dẫn đầu binh đoàn bán yêu tiêu diệt mấy chục tông môn trong một ngày.
Nhưng bởi vì ông ta có thực lực mạnh mẽ, lại lẩn trốn ở hải vực Hoảng Loạn, nên muốn tìm được ông ta cũng không hề dễ dàng.
Trần Dương đi theo sau những đứa trẻ này, quan sát rất lâu, anh phát hiện một vấn đề, những đứa trẻ đã lớn thì có thể tùy ý khống chế sự thay đổi giữa người và yêu.
Còn những đứa trẻ nhỏ hơn, thực lực còn yếu, nếu biến thành yêu thì sẽ phát điên.
Trần Dương nghe được một chuyện khiến anh kinh ngạc ở hòn đảo, những bán yêu này đa phần là gia đình đơn thân, trong nhà chỉ có bố, vậy còn mẹ chúng thì sao?
Đương nhiên là bị những con bán yêu phát điên này ăn thịt rồi.
Đây chính là lý do tại sao hai tộc Nhân, Yêu lại bài xích bán yêu như vậy.
Hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà con ăn thịt mẹ, cũng khó trách hai tộc Nhân, Yêu mà phát hiện bán yêu liền ra sức tiêu diệt.
Nhưng Trần Dương thấy hoàn toàn có thể tránh được bi kịch này, ví dụ như lúc người mẹ sinh xong bán yêu thì tách khỏi chúng, chờ đến lúc chúng có thể hoàn toàn điều khiển được yêu lực thì hãy gặp mặt.
Nhưng trong đó cũng có rất nhiều đau khổ, những điều anh nói với Khuê Xà chân quân, Hỏa Quang chân quân lúc trước vẫn còn nhiều điều anh nghĩ quá đơn giản.
Nhưng muốn tìm được Cửu Sát đạo nhân thì có thể ra tay từ những bán yêu này.
Trần Dương đi cạnh lũ trẻ này, với tu vi của anh thì khó mà bị phát hiện ra.
Lũ trẻ này gây loạn trên trấn, do đứa trẻ lớn dẫn đầu, cũng không biết bọn chúng muốn làm gì.
Sắc trời dần tối, hòn đảo nhỏ trở nên yên tĩnh hẳn, nếu ban ngày đã nguy hiểm, thì buổi tối mới chính là thiên đường của tội ác.
Hòn đảo có một quy tắc bất thành văn, đó là giết người thì được, nhưng tuyệt đối không được vào nhà giết người, như vậy thì hoàn toàn không có quy tắc, anh giết tôi, tôi giết anh, cuối cùng mọi người chẳng còn chỗ mà trú thân.
Trần Dương đi theo sau lũ trẻ này, đứa trẻ lớn dẫn đầu rất cẩn trọng, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng dẫn lũ trẻ chui vào một cái ngõ.
Trần Dương ẩn giấu hơi thở đi, vừa rồi mấy lần anh suýt nữa bị lũ trẻ này phát hiện, anh nhận ra một yếu điểm rất quan trọng của mình, đó chính là che giấu khí tức.
Trước kia anh có suy nghĩ bướng bỉnh, bất kể đối thủ có thủ đoạn gì thì anh chỉ cần chém một kiếm là được.
Chứ anh không hề suy nghĩ theo hướng theo dõi.
Bây giờ xem ra đúng là anh nghĩ nhầm rồi.
Nếu anh bị đuổi giết mà dọc đường không xóa khí tức của mình đi thì khác gì rắc vừng dẫn đường cho người ta?
Cũng may anh phát hiện ra sớm, chờ hoàn thành xong nhiệm vụ tông môn, anh nhất định phải tìm một môn công pháp che giấu lợi hại để tu luyện.
Nhìn con ngõ tối tăm, Trần Dương cũng lao vào.
Con ngõ rất sâu, tràn ngập khí tức lạnh lẽo, oán khí rất nặng, chắc hẳn đã có rất nhiều người chết ở đây.
Anh khóa chặt mục tiêu là đứa trẻ lớn dẫn đầu kia.
Nhưng anh không dám theo quá sát, sợ bị phát hiện.
Quẹo bảy tám lần, đi qua mấy ngã ba ngã tư, một nhà dân bình thường xuất hiện trước mắt Trần Dương.
Đứa trẻ lớn gõ cửa, bên trong vang lên một giọng nói khàn khàn: “Lúc về có ai nhìn thấy không?”
“Không ạ!”
Dứt lời, cánh cửa mở ra một nửa, đứa trẻ lớn dẫn cả bọn bước vào.
Sau đó cánh cửa lại đóng chặt lại.
Là một thầy pháp trận, Trần Dương biết bên ngoài ngôi nhà dân bình thường này có bày mấy đạo pháp trận, có phòng ngự, có công kích, đây là trực giác của thầy pháp trận.
Nhưng Trần Dương chẳng hề lo lắng về điều này, bởi vì anh có thân thể phá giới bẩm sinh.
Anh chờ ở ngoài một lúc rồi bước tới một góc tối tăm, khởi động sức mạnh bẩm sinh.
Phá giới!
Thất bại mấy lần liền, thân xác tiêu hao cũng khá nhiều.
Anh nhét một nắm Sinh Cơ Đan vào miệng, sức sống mạnh mẽ tan ra trong người, Trần Dương lần nữa phát động phá giới.
Trước mắt hoa lên, cảnh tượng trước mắt Trần Dương đột nhiên thay đổi.
Đây đâu phải nhà dân, rõ ràng là một không gian nhỏ.
Bên trong có hàng trăm ngôi nhà, trong mỗi ngôi nhà đều có mấy chục luồng khí tức, tất cả đều là… bán yêu!
Trần Dương vội vàng trốn vào một góc, anh biết mình đã xông vào căn cứ của bán yêu.
Đúng lúc này, một luồng thần niệm quét lung tung tới.
“Chết rồi, sắp bị phát hiện rồi!”
Trần Dương vội vàng phát động sức mạnh phá giới, Na Di mình khỏi không gian.
Cũng may lần phá giới này rất thuận lợi, chỉ một bước đã đến nơi.
“Ấy? Lẽ nào là mình cảm giác sai?”
Trong bóng tối truyền tới một luồng suy nghĩ khó hiểu, thần niệm trong không trung cũng dần tan đi.
Trần Dương dùng tới Tung Địa Kim Quang, biến mất khỏi hòn đảo, rồi tìm một đảo đá nhỏ, đặt chân xuống.
Bây giờ không kịp tu luyện công pháp che giấu khí tức nữa rồi, nhưng pháp bảo để che giấu khí tức thì anh có nhiều.
Trần Dương quyết định tìm một món pháp bảo ưng ý nhất trong bộ sưu tập của mình để tế luyện.