Cùng lúc đó, đám người Trương Khởi Phong, Vương Hổ thế như chẻ tre giết lên đến nơi cao nhất của sơn trại.
Nơi đây chính là chỗ ở của Diêu Thánh Nguyên.
“Diêu Thánh Nguyên, ngày tàn của ông tới rồi, mau lăn ra đây!”
Mấy trăm người vây chặt căn nhà lại.
“Mau ra đây, nếu không bọn tôi sẽ đốt lửa thiêu phòng ông đấy!”
Mặc kệ người bên ngoài có kêu gào thế nào, bên trong phòng vẫn im lìm.
“A-ba, chúng ta xông ra giết đám chó chết này đi!”
Trong phòng, Diêu Nhân Nhân nghiến răng nghiến lợi, chỉ muốn lập tức xông ra ngoài giết hết đám người kia.
Qua khe hở cửa sổ, cô ta nhìn thấy một số người quen.
Cô ta không dám tin nói: “A-ba, Ngũ Đại Pháp Vương phản giáo rồi!”
Đúng lúc này, Diêu Thánh Nguyên đang ngồi xếp bằng trên giường mở mắt ra.
“Nhân Nhân, con ngoan ngoãn ở trong phòng”, nói rồi ông ta đứng lên, định đi ra ngoài.
“A-ba, con cũng muốn ra ngoài đánh địch”.
“Con không sợ à?”
“Con không sợ!”, Diêu Nhân Nhân dũng cảm trả lời.
“Được, không hổ danh là con gái của Diêu Thánh Nguyên bố!”
Nói xong ông ta cười ha hả rồi đẩy cửa phòng ra.
“Mọi người mau tản ra, Diêu Thánh Nguyên ra rồi!”
Ồ!
Vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều lùi sau 2 bước.
“Ngày phòng đêm chống, giặc nhà khó phòng mà! Ngô Pháp vương, Tạ Pháp vương, Từ Pháp vương, Chu Pháp vương, Cáp Pháp vương, các người biết hậu quả của những kẻ phản bội tôi chứ?”
“Diêu Thánh Nguyên, tới bước đường này rồi thì chẳng còn gì để nói nữa cả. Ông ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói đi, nói không chừng nể tình nhiều năm qua, chúng tôi còn cho ông được toàn thây”.
Người nói là một người đàn ông lực lưỡng để râu quai nón, hắn họ Tạ, tên đầy đủ là Tạ Quảng, là Pháp vương của Ngũ Độc Giáo,…
“Bao năm qua, chúng tôi làm bao nhiêu chuyện tàn nhẫn vì ông, ông có biết bao nhiêu đêm chúng tôi phải giật mình tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng không?”, Ngô Công chỉ vào mặt Diêu Thánh Nguyên mắng: “Ngũ Độc Giáo của chúng ta đã truyền thừa nghìn năm ở Nam Cương, từ xưa đến nay chưa một ai dùng người sống để luyện cổ, điều tàn nhẫn hơn là ông còn không tha cho những đứa trẻ sơ sinh vừa mới chào đời!”
“Hôm nay chúng tôi liên kết với 72 trại, 108 động chính là để lật đổ ách thống trị của ông, đưa ra một lời giải thích cho những oan hồn chết thảm dưới tay ông trong những năm qua!”
“Thế Tôn, đây là lần cuối cùng tôi gọi ông như vậy”.
“Cả tôi nữa!”
Nhìn ba người Từ Kim Nguyên, Chu Minh, Cáp Mỹ Tâm, Diêu Thánh Nguyên cười ha hả.
“Ba người là do một tay tôi cất nhắc lên. Chưa kể là các người còn khóc lóc cầu xin muốn hiến sức làm việc cho tôi, sao bây giờ đến miệng các người thì tất cả là tội lỗi của một mình tôi vậy?”
Lời của Diêu Thánh Nguyên vừa dứt thì sắc mặt của 3 người kia liền trở nên lúng túng.
Đúng là bọn họ tự nguyện làm những chuyện đó, hoặc có thể nói là bọn họ muốn lấy lòng Diêu Thánh Nguyên nên mới cố tình làm những việc đó.
“Bớt nói nhảm đi, đấu luôn cho xong việc!”, Từ Kim Nguyên đanh mặt lại rồi rút bảo kiếm Ngân Xà của mình ra.
Chu Minh và Cáp Mỹ Tâm cũng vội nói: “Mọi người mau ra tay đi, Diêu Thánh Nguyên bị thương rồi! Nếu như là trước đây thì ông ta đã giết đến đây rồi, đâu cần phải phí lời nhiều với chúng ta như vậy!”
“500 anh em, giết!”
” Chán sống mà!”
Lúc này, Diêu Nhân Nhân bước ra từ sau lưng Diêu Thánh Nguyên: “Ngũ Độc Tán!”
“Xoẹt!”
Diêu Nhân Nhân tung Ngũ Độc Tán cực kì độc ra.
“A… ngứa chết tôi rồi!”
“Mắt của tôi, mắt của tôi…”
Hai Động chủ xông lên thì bị nhiễm phải Ngũ Độc Tán.
Ngũ Độc Tán này là do Diêu Nhân Nhân nghiên cứu chế tạo từ 5 loại kỳ độc, người trúng độc sẽ ngứa ngáy vô cùng.
“Ối, ngứa quá làng nước ơi… ngứa chết tôi rồi…”
Người nọ nằm lăn ra đất, điên cuồng cào cấu mặt và cổ mình, chẳng mấy chốc đã cào tróc da, máu chảy đầm đìa, trông thật đáng sợ.
Người còn lại thì càng đáng sợ hơn, móc luôn cả mắt ra, ngón tay không ngừng quấy trong hốc mắt trống không, thứ màu trắng đục chảy ra khỏi hốc mắt cùng với máu tươi.
“Ngứa quá…”
Giọng nói bỗng im bặt, Động chủ móc mắt ra ngoài kia ngã lăn ra đất, chết tươi.
Há!
Tất cả mọi người đều sợ hãi, còn sống sờ sờ mà móc luôn cả não ra ngoài!
“Tí tách!”
Bỗng nhiên trời đổ mưa.
“Haiz, sao lại mưa rồi!”
“Mưa gì chứ! Đây là máu đó!”
Gì cơ?
Tất cả mọi người kinh hãi cùng cực, người ta chỉ thấy Động chủ nằm trên đất điên cuồng gãi ngứa kia không biết từ lúc nào đã gãi vỡ cả động mạch, máu này là từ cổ hắn bắn ra ngoài.
Ực!
Trần Dương đứng trên nóc nhà cách đó không xa nhìn thấy cảnh này thì không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Mẹ kiếp, thế mà bảo anh thử độc sao?
Nếu mà thử thật thì nói không chừng anh thăng thiên luôn rồi!
May quá, may quá, Trần Dương chợt thấy sợ sun cả vòi.
“Mọi người mau phóng cổ trùng của mình ra ngoài!”
Trương Khởi Phong đứng lên nói: “Đừng tới gần bọn họ!”
Nói xong, Trương Khởi Phong gọi Dăng Cổ 4 cánh là bản mệnh cổ của mình ra.
Xẹt xẹt xẹt!
Vương Hổ và thủ lĩnh hai nhà Dương, Lý cũng gọi bản mệnh cổ của mình ra.
Bọn họ đều có cùng bản mệnh cổ là: Kim Thiền Cổ 4 cánh.
Sau đó, những Trại chủ và Động chủ khác cũng gọi bản mệnh cổ của mình ra.
Bản mệnh cổ của Tạ Quảng là Hạt Vương Cổ 4 đuôi, của Ngô Công là Ngô Công Cổ trăm chân, của Từ Kim Nguyên là một con rắn nhỏ màu đen, của Chu Minh là một con nhện 5 màu, của Cáp Mỹ Tâm là một con cóc vàng.
Bản mệnh cổ của bọn họ đều là Cổ Vương, cùng cấp bậc với Cổ Vương 4 cánh.
“A-ba!”
Diêu Nhân Nhân kinh hãi kêu lên, vội vàng gọi Băng Thiền của mình ra, nhưng Băng Thiền là loại có tính tấn công yếu nhất trong các loại Cổ Vương, hơn nữa nó không có độc tính, không mang kịch độc như bản mệnh cổ của bọn họ.
“Nhân Nhân, con đứng im ở đây”, Diêu Thánh Nguyên giơ tay ra kéo cô ta, một giây sau, ông ta nhả ra một con nhộng.
Đây chính là Cổ Hoàng 6 cánh.
Răng rắc!
Kén nhộng nứt toác ra, một con Cổ Hoàng 6 cánh toàn thân đỏ rực bay ra.
Đây là Cổ Hoàng trong truyền thuyết sao?
Tất cả mọi người đã cảm nhận được áp lực rồi!
Đặc biệt là cổ trùng trong tay bọn họ, chúng không kìm được tiếng kêu ai oán, Cổ Vương thì còn đỡ, những con cổ trùng 2 cánh hoặc 3 cánh đều kêu lên thảm thiết.
Đối diện với sinh vật đẳng cấp trong chuỗi là Cổ Hoàng 6 cánh, bọn họ đều cảm thấy huyết mạch của mình bị chèn ép.
“Mọi người đừng hoảng loạn, trấn an bản mệnh cổ của mình, tuy Cổ Hoàng 6 cánh lợi hại nhưng chúng ta cũng đâu phải kẻ ăn chay!”
“Chúng ta có 9 con Cổ Vương ở đây, chắc chắn có thể diệt gọn được nó. Chỉ cần diệt được Cổ Hoàng thì Diêu Thánh Nguyên không là cái đinh gì nữa cả!”, Tạ Quảng trấn an mọi người.
Đối với tu sĩ ở Nam Cương, lực chiến đấu của bọn họ đều dựa vào bản mệnh cổ, bản mệnh cổ càng mạnh thì sức chiến đấu của bọn họ cũng càng mạnh.
Người có thể nuôi được Cổ Vương chắc chắn là tu sĩ Phản Phác.
Nghe Tạ Quảng nói, sự sợ hãi của mọi người với Diêu Thánh Nguyên vơi đi chút ít.
“Đừng sợ, tuyệt đối đừng sợ, Diêu Thánh Nguyên bị thương rồi, chỉ cần chúng ta đồng tâm hiệp lực thì chắc chắn sẽ giết chết được ông ta thôi!”
“Lên!”
Ngô Công hét lớn, mấy trăm con bản mệnh cổ liền xông về phía Diêu Thánh Nguyên.
“Đi!”
“Chít chít”
Cổ Hoàng phát ra tiếng kêu đầy giận dữ, 6 chiếc cánh bay chập chờn đánh giết với đám cổ trùng.
Nó là Cổ Hoàng, là vua của cổ trùng.
Thế mà bọn chúng lại dám khiêu khích nó, đây là chuyện không thể nào tha thứ được!
“Ù ù ù”
“Ong ong ong”
“Oa oa oa”
Đủ loại tiếng động kỳ lạ hỗn tạp vang lên, thậm chí Trần Dương còn nghe được cả tiếng gà gáy nữa, đám cổ trùng này thật sự hiếm lạ cổ quái.
“Lên, cầm chân Diêu Thánh Nguyên, bắt con gái của ông ta lại!”
Lúc này, không biết ai đó trong đám người hét lên.
Bất chợt, ánh mắt của nhiều người tập trung lên người Diêu Nhân Nhân.
Đẹp quá, đúng là ngọt nước quá đi mất!
Nếu có thể đè người con gái này dưới thân chơi đùa thì có giảm thọ 10 năm bọn họ cũng bằng lòng!
“Muốn chết!”
Diêu Nhân Nhân rút roi da ra quật một đường trong không khí, bất chợt một Động chủ đầu lìa khỏi cổ chỉ sau một cú giật roi của cô ta.
“Mẹ kiếp, bắt con đàn bà thối đó lại, chơi chết nó!”
Lúc này, đám người Tạ Quảng đang ra tay với Diêu Thánh Nguyên, Trương Khởi Phong cũng dẫn theo thủ lĩnh của 3 trại lớn xông tới.
Bọn họ đều là tu sĩ cảnh giới Phản Phác, cao nhất đã có người lên tới Phản Phác viên mãn, thấp nhất cũng là tu sĩ Phản Phác trung kỳ rồi.
“Chết đi, Diêu Thánh Nguyên!”
Từ Kim Nguyên cầm bảo kiếm Ngân Xà trong tay đâm tới.
Nếu là trước đây thì chắc chắn Diêu Thánh Nguyên không thèm để tâm, dù sao thì ông ta đã đạt đến tu vi Quy Chân hậu kỳ rồi, một cái dí tay của ông ta đã đủ nghiền nát đám lâu la này.
Nhưng lần trước xảy ra xung đột với Lục Đại Phái, ông ta bị thương nặng, vốn dĩ thời gian này có được nguồn cung cấp máu là Trần Dương, ông ta có thể hồi phục được. Nhưng ông ta nghĩ quá đơn giản rồi.
Bốn năm luồng chân nguyên kỳ lạ cùng giằng co trong cơ thể, bao nhiêu ngày qua ông ta mới chỉ trừ được một loại trong đó mà thôi.
Đại đa phần tinh lực đều dùng để trấn áp chân nguyên trong người.
“Ngũ Độc Chưởng!”
Diêu Thánh Nguyên đứng cách xa tung một chưởng về phía Từ Kim Nguyên.
“Bịch!”
Chưởng này đánh bay Từ Kim Nguyên.
Phụt!
Từ Kim Nguyên phun ra một búng máu lớn.
“Cùng xông lên, tuyệt đối không thể đánh đơn độc!”, Từ Kim Nguyên cảm nhận được một luồng sức mạnh cực kỳ bá đạo xâm chiếm cơ thể mình, hắn vội vàng phong bế 6 huyệt vị trên cơ thể mình.
Nhìn thấy tu sĩ Phản Phác trung kỳ là Từ Kim Nguyên bị một chưởng đánh gục, bọn họ không dám lơ là nữa.
Ai nấy đều thể hiện bản lĩnh mạnh nhất của mình.
“Vạn Hạt Thần Chưởng!”
“Độc Long Thích!”
“Hàn Băng Thần Quyền!”
“…”
8 người từ những phương hướng khác nhau đồng loạt xông về phía Diêu Thánh Nguyên, không cho ông ta một cơ hội tháo chạy nào.
Uỳnh!
Bất đắc dĩ, Diêu Thánh Nguyên chỉ có thể phòng ngự bị động!
Một bức tường khí vô hình chặn đứng bọn họ lại.
“Phá cho tôi!”
“Diêu Thánh Nguyên, tôi xem thử ông có thể kiên trì được bao lâu!”
“Ông mau nhìn con gái của mình đi, cô ta sắp bị bọn tôi bắt được rồi”.
“Cô gái đáng yêu biết nhường nào, nếu bị lột sạch để trên giường, chắc chắn mùi vị ngon lắm đây!”
Diêu Thánh Nguyên lơ đẹp lời bọn họ nói, đám rác rưởi này tưởng rằng nói thế thì có thể khiến ông ta bị phân tâm sao?
Mơ đi!
Lúc này, Diêu Thánh Nguyên và 8 người bọn họ đã vần đánh với nhau, chỗ khác thì Cổ Hoàng 6 cánh đang đối đầu với 9 con Cổ Vương và mấy trăm con cổ trùng.
Phụp!
Cổ trùng bình thường không phải là đối thủ của Cổ Hoàng, chúng nó không bị Cổ Hoàng cắn đứt cổ thì cũng bị cắn đứt chân.
Bản mệnh cổ có liên quan đến tính mạng của bọn họ, tuy bản mệnh cổ chết bọn họ không chết nhưng chắc chắn sẽ bị thương nặng.
Chớp mắt, người vây bắt Diêu Nhân Nhân đã vơi đi một nửa.
Nhưng cho dù chỉ còn một nửa thì Diêu Nhân Nhân cũng không địch nổi.
Bây giờ cô ta mới chỉ đạt được tu vi Tiên Thiên hậu kỳ, đám người này tệ nhất cũng đã là Tiên Thiên sơ kỳ, cô ta có giỏi đến đâu cũng không đánh lại nhiều người như vậy được.
“A-ba…”
Diêu Nhân Nhân lảo đảo, bị đám người ép vào một góc.
Mà lúc này, Cổ Hoàng đang đánh nhau với đám cổ trùng, tuy nó rất ghê gớm nhưng trên cơ thể màu đỏ như máu của nó đã có rất nhiều vết thương, nó đã bị thương rồi.
Diêu Thánh Nguyên nghe được tiếng gọi thì chấn động, quay đầu nhìn thì thấy Diêu Nhân Nhân đã ngã xuống đất rồi.
“Đi!”
Ông ta khẽ gào một tiếng, một luồng ánh sáng vàng lao ra từ trong người ông ta.
Vèo!
Luồng ánh sáng vàng đó liên tiếp xuyên thấu cơ thể của hai người, cuối cùng đậu trên vai của Diêu Nhân Nhân.