Cái gì?
Bọn họ không nghe nhầm đó chứ?
Sao thầy Triệu lại gọi thằng nhãi này là “Sư huynh?”
Lúc này ai nấy đều tròn to hai mắt, không nói lên lời.
Trân Bảo Các lúc này yên tĩnh đến lạ thường!
Đầu óc Diệp Thiên Khôn trở nên trống rỗng!
Không…không thể nào?
Thầy sao lại…gọi cái thằng ở rể này là sư huynh được?
Từ Tiểu Nhu cũng vô cùng kinh ngạc, chuyện…chuyện này rốt cuộc là sao?
“Tôi còn tưởng là ông già rồi nên không nhận ra tôi nữa!”, Trần Dương nói tiếp: “Triệu Nhất Qua, ông cho rằng vua Tống Huy Tông mà lại đề lên bức tranh của mình tám chữ Tuyên Hòa Họa Viện Tuyên Hòa Duệ Lãm hay sao? Có phải ông đã quên hết những gì tôi dạy rồi không?”
Triệu Nhất Qua nghe vậy thì luống cuống.
Ông ta và Trần Dương đều là đệ tử của Vương Càn.
Tuy rằng hiện giờ ông ta kiếm được bội tiền nhờ vào nghề giám định đồ cổ, tuy nhiên hầu hết những kiến thức có được đều là do Trần Dương chỉ dạy.
Ngày trước Triệu Nhất Qua vô cùng say mê đồ cổ, ông ta bỏ hết cả tiền ra để mua, có thể gọi là đến mức cuồng luôn.
Năm đó ông ta cố sống cố chết bám lấy Vương Càn, hy vọng người này có thể thu nhận ông ta làm học trò.
Nhưng Vương Càn một mực từ chối vì thấy tuổi ông ta đã lớn, tuy nhiên Triệu Nhất Qua vẫn nhất quyết không từ bỏ, ngày ngày quỳ trước cửa nhà Vương Càn trong hàng tháng trời, nhưng Vương Càn vẫn kiên quyết không thay đổi ý kiến.
Trần Dương thấy được ngọn lửa đam mê đó, nên nhiều lần lên tiếng nói giúp, cuối cùng Vương Càn mới chịu nhận ông ta.
Nhưng sau khi nhận xong, Vương Càn cũng không có dạy Triệu Nhất Qua, hầu hết đều là do Trần Dương chỉ cho.
Có thể nói Trần Dương mới thực sự là thầy ông ta, không có Trần Dương thì không có bậc thầy giám định đổ cổ Triệu Nhất Qua ngày hôm nay.
Vậy nên Triệu Nhất Qua vô cùng kính trọng anh, mỗi lần gặp đều không quên hành lễ giống như đối với thầy.
Bởi vì trong lòng ông ta Trần Dương mới thực sự là thầy.
Hôm nay lại một lần nữa được Trần Dương chỉ dạy, Triệu Nhất Qua gật đầu lia lịa: “Dạ dạ dạ, sư huynh nói đúng, là do tôi hồ đồ, kết luận vội vàng, mong sư huynh tha thứ”.
Rồi Triệu Nhất Qua lên tiếng: “Sư huynh, hai năm nay huynh đã đi đâu, cũng không liên lạc cho tôi, bây giờ huynh đang ở đâu? Tôi lập tức đặt máy bay đến”.
Ông ta vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người liền đổ dồn về phía Trần Dương.
Cậu…cậu thanh niên này là sư huynh của Triệu Nhất Qua sao, hơn nữa trong lời nói của ông ta có thể thấy được ông ta vô cùng tôn kính và sùng bái Trần Dương!
Từ Tiểu Nhu cắn môi, toàn thân cô ấy như mềm nhũn ra, đứng cũng không vững!
Đây đúng là người đàn ông cô ấy thầm thương trộm nhớ, quả là lợi hại.
Tô Diệu đứng bên cạnh cũng gần như mất bình tĩnh!
“Không cần đâu, dạo này tôi bận, để lúc khác đi!”, vừa nói Trần Dương chuyển hướng về phía Từ Tiểu Nhu: “Tranh này cho dù là vẽ phỏng lại tuy nhiên cũng là đồ cung đình, con dấu ở trên đây cũng đều là thật, cho nên vẫn có thể coi là đáng giá, 300 triệu thì đắt quá, tầm 3 triệu thì còn có thể suy nghĩ”.
Trần Dương nhìn đồng hồ: “Chết rồi, sắp muộn học rồi, tôi đi trước đây”.
Nói đoạn Trần Dương nhanh chóng len ra khỏi đám người, thoáng cái biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Trần Dương rời đi rồi, mọi chuyện cứ như là một giấc mộng, nếu không phải bức tranh “Vân Yên Điệp Chướng Đồ” còn nằm trên bàn, thì chắc rằng bọn họ đều nghĩ đây là ảo giác.
“Sư…sư phụ, cái thằng nhãi ranh lúc nãy là…”
Diệp Thiên Khôn còn chưa nói hết thì Triệu Nhất Qua nghiêm nghị ngắt lời: “Cái thằng ranh này, đó là sư bá của con đấy, nhớ lấy, nếu không có sư bá thì không có thầy ngày hôm nay. Nếu con dám chọc giận sư bá thì thầy nhất định sẽ không tha cho đâu…”
“Dạ, không có đâu, con nào dám…”, nghe thầy mình nói vậy, Diệp Thiên Khôn chỉ biết lắc đầu phủ nhận.
Những chuyện này giống như đang mơ vậy, anh ta lại còn có ý định cướp người đàn bà của sư bá mình? Chẳng khác nào đang muốn tìm cái chết cả!
….
Tám giờ tối, theo hẹn Trần Dương đến một trang viên khu phía bắc của nhà Tư Mã Yến Như.
Diện tích của trang viên này vô cùng lớn, trông cực lộng lẫy sa hoa.
Đặc biệt trong đó còn có hồ bơi cực lớn, ngắm những người đẹp đang bơi trong hồ thôi cũng đủ no mắt rồi.
Mẹ kiếp, toàn gái là gái thế này.
Trần Dương đảo mắt nhìn thì cô nào cô nấy ai cũng mặc bikini hai mảnh, có mỗi anh là đàn ông.
Thấy vậy Trần Dương cau mày, lên tiếng hỏi: “Tư Mã Yến Như, đây là buổi tiệc gì vậy?”
“Như anh thấy đó, bữa tiệc áo tắm!”, Tư Mã Yến Như nhẹ nhàng cười, trông đẹp vô cùng.
Lúc này Tư Mã Yến Như búi tóc lại, cô ấy mặc một bộ áo tắm màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo lụa mỏng manh.
Làn da trắng như tuyết, bộ ngực đầy đặn, dáng vẻ yêu kiều, trên người cô ấy còn tỏa ra một mùi thơm không ngừng kích thích dây thần kinh của Trần Dương.
“Hì hì…cô khách khí quá”, Trần Dương cười nhạt, mẹ kiếp, nếu mà biết vậy thì sống chết gì cũng phải đưa Lý Thiên Bá theo.
“Ha ha”, thấy dáng vẻ cẩn trọng của Trần Dương, Tư Mã Yến Như không nhịn được, liền bật cười: “Anh đang nghĩ gì vậy, bữa tiệc này không phải tổ chức vì anh mà, chẳng qua là tôi mời anh đến tham gia thôi”.
“Yến Như đến rồi”.
Đám người đẹp rối rít tiến đến.
Khi bọn họ nhìn thấy Trần Dương đứng bên cạnh Tư Mã Yến Như, thì ai nấy ngây người ra.
Ai vậy?
Chẳng lẽ là bạn của Tư Mã Yến Như sao?
Chưa từng nghe đến chuyện Tư Mã Yến Như lại còn có bạn học nghèo như vậy.
Nhìn thấy Trần Dương mặc những bộ đồ hàng chợ, mấy cô ả đều nhíu mày.
Bọn họ đều là tiểu thư còn nhà quyền quý, để chơi được với Tư Mã Yến Như thì xuất thân không thể nào tầm thường được.
Trong mắt bọn họ, Tư Mã Yến Như chính là cành vàng lá ngọc, những kẻ tầm thường thì sao có thể lọt vào mắt xanh của cô ấy chứ.
Cho nên khi nhìn thấy Trần Dương bọn họ vô cùng kinh ngạc.
Đột nhiên lúc này có một âm thanh truyền đến: “Chết đi, Trần Dương”.
Vừa dứt tiếng thì thấy một cô gái ngực bự mặc bộ đồ bơi liền thân lao đến, trong tay cô ta cầm một con dao sắc nhọn.
Chưa nhìn thấy người mà đã nghe thấy tiếng, nhớ đến chuyện trong cuộc thi thầy chế thuốc hai ngày trước Thanh Uyển sư thái cũng đột nhiên xuất hiện, khiến cho Trần Dương theo bản phản xạ tự nhiên lùi về phía sau khi nghe được câu này.
Kết quả là anh còn chưa kịp lùi thì cô ả kia “oạch” một tiếng ngã trên đất, khiến cho con dao cũng văng ra.
“Au ui”.
Cô ta kêu lên thành tiếng, mông chút nữa là nở hoa.
Thì ra là do hồ bơi quá trơn, cô ta sơ trượt chân mới ngã.
Một cảm giác đau điếng người.
Cô ta không chịu nổi khóc lên.
“Trời ơi…đau quá…đau chết đi được…”
Trần Dương nghe tiếng khóc nhìn sang, sau khi thấy rõ khuôn mặt cô này thì anh cũng ngây ra.
Mẹ khỉ, cô ta không phải…Tần Vũ Hàm sao?
Sao cô ta cũng ở đây?
Đây là lần thứ 3 Trần Dương chạm mặt cô ta, lần đầu là ở phòng đấu giá Đinh Đinh, lần thứ hai là…
Là khi anh lấy trộm điện thoại của Tư Mã Yến Như, sau đó cô ta gọi video call đến và anh đã lỡ nhìn thấy cơ thể cô ta…
Nghĩ đoạn Trần Dương cũng thấy chột dạ, dù sao thì cũng do anh có lỗi với cô ta trước.
Tần Vũ Hàm muốn đứng lên, nhưng phát ngã ban nãy quá đau khiến cô ta không đứng nổi.
Trần Dương gãi đầu, đi đến có ý muốn đỡ cô ta dậy, nhưng anh vừa mới đưa tay ra, Tần Vũ Hàm liền ngừng khóc, hai tay ôm ngực, cảnh giác nhìn Trần Dương: “Anh muốn làm gì?”
Trần Dương cười khổ nói: “Cô Tần, tôi chỉ có ý tốt muốn kéo cô dậy thôi, sao làm gì mà vừa gặp đã đòi chém đòi giết vậy? Dù gì tôi cũng đã từng cứu ông cô cơ mà?”
Anh bất đắc dĩ nói: “Chuyện lần trước là hiểu lầm thôi…”
“Anh im miệng đi!”, Tần Vũ Hàm nghiến răng nghiến lợi nhìn Trần Dương, cái đồ thối tha này thật là tởm lợm mà, dám lợi dụng mình, ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, lại còn lấy chuyện cứu ông nội ra để tạo áp lực cho mình.
Năm nay cô ta mới 20 tuổi, còn chưa từng có bạn trai, vậy mà cơ thể trong trắng của cô ta đã bị anh nhìn thấy, khiến cô ta vừa tức vừa xấu hổ.
Có điều, sau khi Trần Dương nói ra chuyện này, Tần Vũ Hàm cũng không còn tâm trạng giết anh.
Bởi dù sao sau chuyện đó cô ta cũng nợ anh một lần, cô ta là người ân oán phân minh.
Lúc này Tư Mã Yến Như đi đến, kinh ngạc nhìn Tần Vũ Hàm: “Vũ Hàm, em quen Trần Dương sao?”
Tần Vũ Hàm lắc đầu nói: “Chị Yến Như, sao em có thể quen đồ thối tha này được!”
Đồ thối tha?
Cô ta gọi mình như vậy, còn nói không quen sao?
Trần Dương cười khổ nhìn Tư Mã Yến Như, không nói lên lời.
Thấy anh không nói gì, Tần Vũ Hàm hừ một tiếng, nói với Tư Mã Yến Như: “Chị Yến Như, mau kéo em dậy”.
Tư Mã Yến Như đỡ Tần Vũ Hàm dậy, hỏi: “Vũ Hàm, em không sao chứ?”
“Em không…hic…”, Tần Vũ Hàm vốn định nói là cô ta không sao, nhưng đột nhiên cơn đau kéo đến, khiến sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch.
“Đau quá, chị Yến Như, em đau quá…”
“Đau ở đâu cơ?”, Tư Mã Yến Như quan tâm hỏi.
“Đây…ở đây”, Tần Vũ Hàm cắn môi chỉ chỉ vào mông.
“Để chị xoa bóp giúp em!”, Tư Mã Yến Như chỉ vào chiếc ghế nằm bên hồ bơi: “Em ráng qua đó nhé, chị sẽ xoa bóp giúp em”.
“Dạ!”, Tần Vũ Hàm gật đầu, sau đó cô ta nhìn về phía Trần Dương: “Đồ thối tha ai cho anh nhìn, quay đầu đi chỗ khác mau!”
Trần Dương cười khổ quay đầu sang phía khác.
Lúc này Tần Vũ Hàm không ngừng kêu la: “Trời ơi…đau quá chị Yến Như, em đau chết mất…”
Cô ta vừa khóc vừa kêu la thảm thiết.
Tư Mã Yến Như cũng cuống, cô ấy không dám xuống tay: “Vậy…vậy phải làm thế nào”.
Đám con gái vây quanh Tần Vũ Hàm cũng chỉ biết đứng nhìn.
“Cô ta bị chấn thương xương cụt rồi, nhất định phải dùng đến phương pháp xoa bóp đặc biệt để đánh tan máu bầm, nếu không sẽ khiến cho máu bầm tích tụ, từ đó ảnh hưởng đến thần kinh, nếu nghiêm trọng sẽ gây liệt người!”, Trần Dương xoay người lại nói khi đám người kia còn đang hoảng hốt.
Cái gì?
Bị liệt sao?
Tần Vũ Hàm nghe thấy vậy thì lại càng khóc lớn, cô ta chắc chắn là không muốn bị liệt rồi, như vậy sẽ sống không bằng chết.
Tư Mã Yến Như cũng lo lắng, cô ấy nhìn Trần Dương nói: “Sao anh biết rõ vậy, hay là anh có cách xử lý?”
Cô ấy nói tiếp: “Hay là anh qua xem giúp em gái tôi với”.