Long Phượng Tình Trường

Chương 44




Tôi cảm thấy mình đã mãn nguyện, Nhạc Kha nhận lời tôi, trong chốc lát lòng tràn ngập hạnh phúc ngọt ngào, bốn mắt nhìn nhau, vô cùng vui mừng, lại nghe thấy ngoài cửa có tiếng người vọng vào “Xin hỏi Thanh Loan cô nương có trong phòng không?” Một giọng nói khác cười nói “Tỷ tỷ, là đệ.” Chính là Cửu Ly, chắc đã đứng trước cửa rồi.

“Cửu Ly, tỷ ở đây.” Tôi đẩy Nhạc Kha ra, hắn lập tức trốn sau bức màn. Cửa phòng mở ra, có người bước vào mang theo hương thơm nhàn nhạt vô cũng dễ chịu. Cửu Ly vui vẻ bước tới, phía sau có một cô gái yểu điệu thướt tha đi theo.

Tôi bất ngờ sửng sốt, cố gắng gượng dậy, nó đi tới trước giường, một tay giữ tôi lại, lo lắng nói “Tỷ tỷ, đệ nghe Nguyệt Lão nói hai ngày nay Dược Quân túc trực ở Tín Phương Viện của tỷ, hôm nay mới tới được, tỷ bị bệnh sao?”

Cửu Ly vừa đẩy một cái, cô gái đứng phía sau đã cau mày nói “Tiểu Ly nói bừa gì thế? Theo bổn vương thấy thì Thanh Loan cô nương đang rất mạnh khỏe, sao lại có bệnh được. Đứa nhỏ nhà ngươi thật là…!” Nói xong thì bước tới cầm lấy tay tôi mà nhìn tới nhìn lui.

Trước nay tôi rất ít khi thân thiết với phụ nữ. Người tôi thân thiết nhất chính là Bích Dao, cũng vì nàng trắng trẻo đáng yêu, lại hồn nhiên không chút gian xảo nên tôi cũng không hề đề phòng nàng ấy. Nhưng cô gái đứng trước mặt này mặt mũi xinh đẹp vô cùng, lại tự xưng là bổn vương, lại còn thân thiết với Cửu Ly, chẳng lẽ nàng ta chính là thủ lĩnh của tộc Cửu Vĩ Hồ Ly?

Tôi thử kéo tay lại nhưng bị nàng ta nắm chặt, nàng ta cảm kích nói “Năm đó đại ca, đại tẩu và đứa cháu lớn bỏ mang trong biển lửa, chỉ còn tiểu gia hỏa này nhưng hắn lại biến mất, mấy trăm năm qua bổn vương cũng cho là đứa nhỏ này cũng đã đi theo cha mẹ, nên bất đắc dĩ phải là Quốc chủ Thanh Khâu, không ngờ hôm nay dự tiệc gặp được Nguyệt Lão, biết được Thanh Loan cô nương có nuôi một con hồ ly chín đuôi lông trắng, không ngờ chính là đứa nhỏ này.”

Cửu Ly xấu hổ nhìn tôi, lại tiến tới kéo tay tôi, nói “Cô cô, tỷ tỷ không quen thân cận với người khác.” Lại quay đầu nhìn tôi “Tỷ tỷ, năm đó phụ vương có sáu muội muội, sau trận đại hỏa kia thì cô cô bị mấy cô cô khác đẩy lên ngôi Quốc chủ mà cai trị Thanh Khâu.”

Tôi gượng cười một cái, có chút không thoải mái với sự nhiệt tình của vị thủ lĩnh Thanh Khâu này, bèn khách khí nói “Quốc chủ, mời ngồi.” rồi cố gắng đứng dậy để rót cho nàng ta một cốc trà.

Nàng ta lập tức đi tới giữ tôi lại, nói “Nghe nói Thanh Loan cô nương bị bệnh, dưỡng bệnh quan trọng hơn.” Nói xong thì đi tới ngồi bên cạnh bàn.

Tôi thấy nàng nhìn tôi, trong mắt có hàm ý sâu sắc, cũng không biết là nàng đang tính toán chuyện gì “Cửu Ly, rót cho quốc chủ một cốc trà đi.”

Cửu Ly vâng lời đi tới cầm ấm trà rót ra cốc, lại rót một cốc cho tôi, vừa lúc tôi tranh cãi với Nhạc Kha nên hơi khát, liền uống một hơi hết nửa cốc trà mới bỏ xuống.

Vị cô cô kia nhìn Cửu Ly rồi lại thở dài nói “Lúc trước ta cho rằng cô nương nhận nuôi tiểu Ly cũng vì nó là một con thú nhỏ, bây giờ nhìn thấy hai người thật là tỷ đệ tình thâm, nếu ca ca và đại tẩu biết được, chắc cũng ngậm cười nơi chín suối.”

Mấy trăm năm qua, Cửu Ly và tôi cùng ngủ trên một cái giường,mặc dù lúc đó nó vẫn còn là một con thú nhỏ đầy lông mao nhưng tình nghĩa vẫn không thay đổi. Tôi vỗ vỗ tay nó, cười nói “Quốc chủ nói không sai, ta và Cửu Ly bầu bạn đã mấy trăm năm, mặc dù không cùng huyết thống nhưng cũng không kém chị em ruột thịt là bao.”

Cửu Ly ngồi bên cạnh tôi, nhích tới gần rồi buồn bã nói “Tỷ tỷ, cô cô muốn đệ trở lại Thanh Khâu làm quốc chủ, mấy ngày nữa sẽ lên đường. Cửu lY không muốn rời xa tỷ tỷ nên đặc biệt tới đây để thương lượng với tỷ tỷ.”

Trong lòng tôi rất lưu luyến, nhưng nghe nó nói có thể trở lại Thanh Khâu thì cũng mừng cho nó. Từ nhỏ tôi đã rời khỏi thành Tu La, hơn một vạn năm qua cũng chưa quay về lần nào, bây giờ cũng thật mong mỏi có một ngày có thể trở lại. Từ nhỏ Cửu Ly đã ở Thanh Khâu, đương nhiên nhớ nhung trong lòng nó là rất nhiều.

“Đây là chuyện tốt mà! Tiểu Ly, đệ đã rời khỏi Thanh Khâu mấy trăm năm, bây giờ hãy theo cô cô trở lại Thanh Khâu đi, nếu tỷ tỷ rảnh rỗi cũng sẽ tới thăm đệ. Đến lúc đó đệ đã là Quốc chủ của Thanh Khâu, đến lúc đó tỷ tỷ cũng có thể như con cua của Thủy tộc.”

“Sao cơ?” Cửu Ly khó hiểu.

Tôi cười nói “Con cua của Thủy tộc là con vật uy phong nhất, có thể ngang ngược đi tới, ngang ngược đi lui. Tỷ tỷ vốn rất hâm mộ nó!”

Cửu Ly đang sầu đầy bụng, bị lời nói của tôi chọc cho bật cười “Đệ thấy tỷ tỷ ở núi Đan Huyệt thật là cô đơn, nếu tới Thanh Khâu của đệ rồi thì yên tâm, nếu có ai bất kính với tỷ tỷ, đệ sẽ đánh cho tan tành.”

Từ trước tới nay, tôi ít khi được bao che như vậy, lại có chỗ dựa vững chắc nên bỗng chốc cũng thấy Thanh Khâu mới thân thiết làm sao. Tôi nắm tay Cửu Ly, trong mắt dâng lệ ẩm ướt nhưng vẫn không bớt vui mừng, nhìn nó thật kĩ.

Con thú nhỏ năm đó được tôi nhặt về, bây giờ đã trở thành thiếu niên tao nhã, nét mặt sắc sảo, rồi sẽ có một ngay nó đứng đầu một cõi, được vạn thú ở Thanh Khâu kính ngưỡng. Trong lòng tôi xúc động, vươn tay vỗ vỗ vào đầu nó, giống như lúc nó vẫn còn là một con thú nhỏ, mỗi ngày tôi đều ôm nó trong ngực rồi sờ sờ bộ lông của nó để tìm chút ấm áp.

Cô cô của Cửu Ly yên lặng uống xong cốc trà, nói “Hôm nay bổn vương tới, lại thấy bên cạnh cô nương không có lấy một người hầu, bị thương cũng không cai chăm sóc. Cô nương đã có ơn dưỡng dục tiểu Ly, bên cạnh bổn vương có một hầu gái vô cùng tri kỷ, gọi là Nhã Nhĩ, không bằng hôm nay bổn vương tặng cô nương làm người hầu?”

Không đợi tôi đáp lời, nàng đã vỗ tay gọi “Nhã Nhĩ, vào đây.”

Ngoài cửa có một giọng nữ trầm nhẹ đáp lời “Vâng, Quốc chủ.” Giọng nói mềm mại mê hoặc, nếu tôi là nam tử, chắc chắn rất muốn thấy dung mạo của cô gái này.

Cửa phòng được đẩy nhẹ ra, một cô gái mặc áo màu xanh đang đứng đó. Mắt tôi sáng lên, cô gái kia có đôi mắt sáng ngời trong suốt, mũi cao lại thẳng, đôi môi đỏ như chu sa, dáng người cao cao thanh mảnh. Nàng không chút hoang mang, đứng nghiêm ở đó, trong mắt lại có ý đánh giá mà nhìn tôi, một lúc sau lại khom người hành lễ.

Mặc dù tôi quen biết Cửu Ly, nhưng đây lại là nô tỳ bên cạnh cô cô hắn, tôi sao chịu được đại lễ này? Vội vàng đẩy Cửu Ly mà nói “Nhanh tới đỡ Nhã Nhĩ cô nương đứng dậy. Tỷ tỷ không có công lao, không thể hưởng lộc, sao có thể chịu đại lễ của Nhã Nhĩ cô nương được?”

Quốc chủ Thanh Khâu nhìn tôi một cái, hàm ý sâu xa mà nói “Thanh Loan cô nương đủ tư cách nhận, cũng đừng khách khí. Để nàng lại bên cạnh mà sau này còn có việc cần. Hôm nay bổn vương mệt rồi, lại sắp có bữa tiệc phải dự. Cửu Ly, tạm thời đi với cô cô đi, ngày mai lại thăm tỷ tỷ.”

Cửu Ly còn muốn ở lại nhưng được quốc chủ Thanh Khâu khuyên một lát thì theo nàng rời đi.

Bổn tiên sống hơn một vạn tuổi cũng chưa từng được ai hầu hạ, cũng chưa hề có thói quen hất hàm sai bảo ai. Chối từ mà không được, đành trơ mắt nhìn Cửu Ly và cô cô của hắn nghênh ngang rời khỏi đó, Nhã Nhĩ cô nương chỉ im lặng đứng đó, đưa mắt nhìn tôi, tình hình này để người nào không biết nhìn vào chắc sẽ tưởng bổn tiên là người hầu của Nhã Nhĩ cô nương.

Tôi và nàng trợn mắt nhìn nhau một lát, tôi đau đầu nói “Trong Tín Phương Viện này cũng nhiều phòng, cô nương chắc cũng mệt mỏi rồi, tự chọn một phòng rồi nghỉ ngơi đi, chỗ này của tiểu tiên không cần ai hầu hạ cả.”

Quốc chủ Thanh Khâu này và tôi không quen không biết, lại bỗng nhiên tặng người hầu đến cho tôi, nói không chừng là còn có ý khác, sao tôi dám để Nhã Nhĩ cô nương này hầu hạ? Trước mắt cứ để cô ấy ở đó đã.

Không ngờ Nhã Nhĩ vừa nghe vậy thì lại quỳ phịch xuống, ngực tôi đau nhức không thể đứng dậy, nhưng nhìn nàng quỳ trên mặt đất như thế thì cũng phải cố gắng bước xuống, gượng tới đỡ nàng dậy. Tay còn chưa kịp đặt trên vai nàng thì nàng đã khom người, trịnh trọng nói “ Thuộc hạ Bà Nhã Trĩ tham kiến công chúa điện hạ, công chúa điện hạ vạn an!”

Không biết có phải là do tôi bị dì đánh cho hộc máu không nhưng lúc này nghe nàng gọi như vậy, cảm thấy đầu óc choáng váng, lại đờ đẫn trong chốc lát rồi quát lớn “Yêu nữ to gan, tiểu tiên chỉ là một chưởng quản nho nhỏ, sao dám gọi là công chúa điện hạ? Công chúa điện hạ cũng có thể gọi bừa bãi như vậy sao?”

Nàng ta tự đứng lên, nhìn quanh rồi nói “Mặc dù vương ta đều khen ngợi công chúa, nhưng không ngờ công chúa lại nhát gan như vậy, chỉ là một cái xưng hô thôi đã bị dọa cho đứng tim. Yếu đuối như vậy sao có thể là công chúa của tộc Tu La chúng ta?”

Tim tôi đập thình thịch, trong lòng đủ thử chua xót đắng cay, tuy biết không phải lúc nhưng vẫn muốn thốt lên một tiếng : Thì ra phụ thân Tu La vương cũng không quên tôi!

Nhưng trước đây có nghe dì nói qua, Thiên giới và Tộc Tu La hết sức căng thẳng với nhau, lỡ như Bà Nhã Trĩ này gian tế Thiên giới phái tới, chẳng những để điều tra tôi mà tương lai còn liên lụy tới phụ thân Tu La vương, chẳng phải là sai lầm của tôi sao?

Tôi nghiêm mặt, nổi giận nói “Yêu nữ to gan, ngươi không sợ ta tới nói với Thái tử điện hạ, đẩy ngươi tới Tru Tiên Đài sao?”

Nàng ta mỉm cười, vẽ mặt mãn nguyện gật đầu “Vương của ta quả nhiên không sai, công chúa điện hạ đúng là thông minh cẩn trọng, nhất định không dễ dàng tin một người xa lạ. Nhưng vương của ta cũng đã sớm chuẩn bị.” Nói xong nàng lấy ra một bọc nhỏ, bên trong là trái cây mùi thơm ngào ngạy, vừa đỏ vừa xanh, là những loại trái cây mà ông đã từng mang đến cho tôi. Tôi ở thiên giới cũng đã hai trăm năm, thật chưa từng thấy Thái tử điện hạ ăn những trái này. Tôi lập tức vui mừng đến phát khóc, đem những trái kia ôm chặt trong ngực rồi lại đưa một tay tới kéo nàng, hỏi dồn dập “Ông ấy… phụ thân Tu La vương, ông ấy còn nói gì không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.