Long Phượng Tình Trường

Chương 40




Mấy ngày nay, dì Xích Diễm ở tại Thiên giới được Dược Quân quan tâm điều dưỡng, lúc tôi đứng trước mặt dì, thấy sắc mặt dì đã tốt hơn nhiều. Nhưng nhớ tới những điều Nhạc Kha đã nói, chuyện xưa năm đó của mẹ, trong lòng tôi có hàng trăm tự vị, nhất thời có chút không kiềm chế được.

Lần trước gặp dì, trong lòng tôi vẫn còn cảm giác gần gũi, hai người trò chuyện với nhau thật vui, tuy lần gặp này chỉ cách mấy ngày, trước mặt thật sự đã có một vách tường băng chắn ngang, không còn sinh ra cảm giác gần gũi nữa.

Dì cau mày nhìn bộ dáng quần áo không chỉnh tề của tôi, cực kỳ tức giận: “Vào đúng giữa trưa Thanh nhi quần áo không chỉnh tề chạy tới, cũng không sợ làm mất mặt Điểu tộc?”

Từ trước đến nay tôi luôn có vài phần kinh sợ với dì, giờ khắc này bị dì trách móc, khó có được không thấy kích động trong lòng, vừa chỉnh trang lại quần áo vừa nói: “Thanh nhi nghe được một tiểu tiên đồng nói dì đã đề xuất chuyện hôn nhân cho Thanh nhi, không biết có đúng không?”

Dì đặt cốc trà trùng điệp đang cầm trong tay xuống bàn, nghiêm mặt nói: “Hôn nhân đại sự đều do trưởng bối lo liệu, con chỉ cần chờ ngày thành thân thôi, sao lại không có phép tắc như vậy, dám hô to gọi nhỏ trước mặt dì?”

Dì giống như đang đùn đẩy lấy lệ, nói rõ ra điểm chính còn có thể làm cho tôi bớt khó chịu, nhưng dì không chịu nói ra sự thật, ngược lại làm cho lửa giận trong lòng tôi cháy lớn hơn, liên tục cười lạnh nói: “Dì sao không nói vị hôn phu tương lai cho Thanh nhi, cũng nói một chút cho trong lòng Thanh nhi được hiểu rõ sao?”

Trên mặt dì lập tức nỗi lên vẻ xấu hổ với vẻ tức giận như bị chọc tức: “Hỏi việc này để làm gì? Con lo mà trở về chuẩn bị làm tân nương đi.”

Tôi quyết định không chịu đi, thản nhiên nói: “Nói như vậy, dì thật sự đưa tôi cho biểu tỷ phu làm thiếp à?”

Dì sẫy tay làm rớt cốc trà, quát lên: “Sao lại nói khó nghe như thế? Trắc phi nương nương tương lại của thái tử ở Thiên giới, tùy ý để con khinh miệt sao?”

Từ nhỏ tôi đã bị Đan Y khinh thường, lại có dì là mẹ ruột, lần trước tới hỏi thái tử, cũng vẫn nghi ngờ tôi có bùng dạ khó lường, sợ tôi và thái tử có tư tình, bất quá chỉ mới qua mấy ngày, sao lại thây đổi suy nghĩ, cho phép tôi làm trắc phi của thái tử?

Giọng điệu này của dì, thật sự đã khơi lại trong tôi mối hận thù cũ nhiều năm trước. Nếu mẹ còn sống thì không cần phải nói, đó là ấn oán tỷ muội của hai người, không đến phiên tôi xen vào. Nhưng mẹ đã chết, đến nỗi bây giờ tôi bị dì đưa đi làm thiếp cho thái tử, trong đó ít nhiều có một chút chua sót và chút đau khổ?

Trong lòng tôi có một loại tình cảm điên cuồng mà cho tới bây giờ vẫn chưa lộ ra trước mặt dì, chưa từng lộ ra nữa phần, nhưng giờ khắc này làm sao vẫn có thể nhịn được, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Dì cũng quá bất công! Con gái ruột của mình thì làm chính thất, lại muốn ép con làm thứ thiếp cho thái tử, cả đời bị Đan Y chèn ép, không thể nào ngẩng đầu lên, con thấy không thoải mái, chẳng lẽ Đan Y có thể vui vẻ sao?”

Mặc dù Đan Y không thấy tôi làm việc này, nhưng thường ngày trước mặt dì tôi luôn lễ phép kêu Đan Y một tiếng biểu tỷ, hôm nay kêu cả tên lẫn họ, chắc dì cũng không nghĩ là tôi sẽ phản ứng kịch liệt như thế, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn tôi, cái nhìn kia nào có bóng dáng đoan trang nghiêm cẩn của thủ lĩnh Điểu tộc, trong mắt tất cả chỉ là tia ngoan độc.

Dì dùng lực ném mạnh cốc trà, chỉ nghe tiếng mãnh sứ bị bể nát, dì đứng lên khỏi ghế, chỉ vào mũi của tôi tức giận nói: “Thanh nhi, đừng thấy ta cho con chút mặt mũi mà lên mặt! Ta chưa từng chỉ trích tội con câu dẫn thái tử, thì con thật muốn hếch mũi lên, đến đây trách cứ trưởng bối sao? Nếu không có thái tử điện hạ đích thân đến cầu thân, tại sao ta lại hứa gả con cho ngài ấy, làm cho tỷ tỷ con thấy ngột ngạt? Hiện nay tỷ tỷ của con tức giận đến còn đang nằm nghĩ trong điện kia kìa, đã một ngày một đêm cả nước gạo cũng không uống.”

Tức giận trong lòng tôi vẫn còn chưa hạ xuống, bực tức nói: “Dì cũng là trưởng bối, nói chuyện cũng nên chú ý. Nói con câu dẫn thái tử điện hạ, có chứng cớ không? Bất quá thái tử điện hạ có bộ dáng xinh đẹp một chút, chẳng lẽ bộ dáng sinh ra nhiều Hoa Tinh Thụ Tinh thì Thanh Loan đều phải động lòng hay sao? Nếu muốn bàn đến diện mạo, con thú cưng nhỏ con nuôi so với ngài ấy còn đẹp hơn mấy chục lần.”

Lần này dì bị tôi chỉ trích, gương mặt trắng như tuyết lập tức biến thành xanh mét, khinh thường nói: “Nếu không phải ta nuôi con từ nhỏ đến lớn, ta đã sớm một chưởng đánh chết con cho xong việc. Cứ không biết ơn như vậy, giống như người mẹ bốc đồng kia của con sao?”

Dì không đề cập tới mẹ thì cũng không đến nỗi nào, nhắc tới mẹ trong lòng tôi như bị một nhát kiếm đâm vào, lập tức đau nhứt không chịu nỗi. Tôi nhìn chằm chằm dì vẫn còn đang đóng mở miệng nói, nhịn lại nhịn, cuối cùng đáp trả lại dì một câu: “Nhắc đến người mẹ bốc đồng của con, nếu dì thấy người không thoải mái, không phải dì đã sớm xin Thiên giới hạ chín chín tám mươi mốt tia sét Hồng Thiên đánh cho tan thành mây khói rồi sao? Đã sớm thừa dịp như suy nghĩ của dì, như mong muốn của dì, sao chỉ mới hơn một vạn năm dì còn muốn nói ra, có phải căm giận đến khó quên?”

Chỉ nghe “Bốp” một tiếng, trên mặt tôi bất giác cảm thấy đau rát, mặt dì tái mét run run nói: “Ai ăn nói hàm hồ trước mặt con? Ta khó khăn khổ sở nuôi con lớn, để con nói mấy câu đó sao? Mẹ con có điều không phải, trước đây muội ấy theo phe địch, làm tức chết ngoại tổ của con, bị Thiên giới trừng phạt là do muội ấy tự gây ra!”

Trong long tôi nảy sinh điều ác, trên mặt cảm thấy nóng rát đau đớn, chuyện cũ thoáng chốc hiện lên ngay trước mắt vậy mà có muốn hay không muốn, nhân tiện há miệng nói: “Tức chết ngoại tổ........Tức chết ngoại tổ..........Nay bất quá chỉ là lời nói bên ngoài. Mẹ ở thành Tu La phía xa, làm tức chết ngoại tổ là mẹ hay là dì người luôn ở bên cạnh ngoại tổ? Cũng đừng đem chuyện lớn như vậy đổ lên đầu mẹ con, người sẽ chết không yên lòng!”

Dì ngẩn ngơ, lời nói này của tôi như một cái bạt tại đánh lên trên mặt dì, trên mặt dì hiện lên biểu tình cổ quái, bỗng nhiên đánh tới một chưởng, hung tợn nói: “Hôm nay trước ta đánh chết ngươi, đỡ phải để tương lại bị ngươi làm cho tức chết! Ngươi cũng như mẹ của ngươi luôn tùy hưng vô lễ, tính tình kiêu căng. Ngươi đừng cho rằng mình đã tìm được cha ruột thì có hy vọng khôi phục lại làm công chúa thành Tu La, nằm mơ!”

Tôi không né tránh kịp, chịu một chưởng này của dì, thật đã tổn thương toàn bộ lục phũ của tôi. Vốn trong lòng tôi vẫn còn chút hy vọng, nhưng khi dì nói những lời này đã dập tắt hoàn toàn trong mong của tôi, tôi nôn ra một ngụm máu, sinh ra tia ác độc nói: “Nếu Thanh Loan không làm được công chúa thành Tu La, cũng quyết không gả làm thiếp cho thái tử.”

Trên mặt dì dường như có dấu hiệu điên loạn, lại xuất ra một chưởng nói: “Ngươi không chịu làm thiếp, chẳng lẽ muốn làm chính? Vẫn giống như mẹ ngươi, thích tỷ phu của mình đuổi cùng giết tuyệt tỷ tỷ của mình?”

Tôi lại chịu một chưởng nữa của dì, ngay cả một bước cũng không thể di chuyển, càng bị lời nói này của dì đánh cho đầu loạn cả lên. Không phải Nhạc Kha đã nói mẹ cùng cha Tu La cực kỳ ân ái sao? Sao mẹ lại vẫn thích dượng Phương Đạm?

Tích cách mẹ ra sao, từ trước tôi không biết, hiện tại cũng không biết. Nhưng nhân phẩm của cha Tu La rất đáng tin cậy. Nếu như mẹ hẹp hòi độc ác như vậy, tất nhiên cũng sẽ không thể làm cho cha thích. Cái vấn đề dì nói đến, từ trước đến nay đều không như sự thật, sao tôi vẫn phải tin dì?

Tôi xoa xoa tia máu trào ra trong miệng, cực kỳ từ tốn nói: “ Tuy Thanh Loan chưa từng gặp mẹ, vốn dĩ đã luôn nghĩ về người, tất nhiên mẹ sẽ không như người con gái dì đã nói. Như việc đuổi cùng giết tuyệt, dì không cần bịa đặt, mẹ chưa làm và cũng chưa từng làm qua, ngay cả dì nói, Thanh Loan cũng không tin. Thanh Loan đã từng gặp một người ở nhân gian, chính mình được một món đồ xem như bảo bối trân quý, bụng dạ hẹp hòi, cũng sợ người khác nhớ đến bảo bối, bởi vậy ngày phòng đêm phòng, người khác nói nói mấy câu, người đó liền vãnh tai lên nghe, tự cho nghị luận này có quan hệ với chính mình. Người khác nhìn hai mắt người đó một chút, người đó sẽ liền cho rằng người kia muốn dòm ngó đến bảo bối của mình. Người đó cũng chẳng biết mình đang trông gà hóa cuốc, không biết có khi bảo bối của mình ở trong mắt người khác chỉ là miếng ngói nát, căn bản không đáng nhắc đến, bất quá là do người đó lo sợ không đâu thôi.”

Dì từ từ cắn chặt đôi môi căn mộng, nâng tay lên rồi lại hạ xuống, nheo đối mắt thẳng thành một đường, cắn răng nói: “ Ngươi đây là đang làm nhục dượng của ngươi, quả thật là không thể tha thứ!”

Mặc dù trong ngực tôi đau dữ dội, nhưng trong lòng lại vui sướng, tuy có tâm nguyện vẫn còn chưa xong, suy nghĩ đến cha Tu La nếu biết dì vung chưởng đánh tôi, lại sinh ra cảm xúc chua sót, thương cảm cho người nam nhân cao chín thước, trước thì tang vợ, sau thì tang con, trong lòng nhất định là đau đớn đến không chịu nỗi, nhưng chịu nhục .......... nhiều năm thế này tại núi Đan Huyệt, từng thớ thịt ngu ngốc, cùng với những thớ thị bị cắt đi, không bằng thật sảng khoái mà ra đi, cũng coi như toàn bộ khí phách của tôi.

Tôi nhắm mắt lại, hoàn toàn không thèm để ý nói: “Con không có làm nhục dượng, tự trong lòng dì biết rõ, hà tất phải nhắc lại chuyện xưa của hai người họ thân nhau hơn một vạn năm trước, biến thành ác mẫu trước mặt tiểu bối này? Cũng không biết là dì đang nói làm nhục dượng hay là làm nhục chính mình? Chẳng lẽ dì rất lo lắng về phu quân của mình, cảm thấy lòng phu quân của mình nhớ chính xác là muội muội của mình? Mẹ con xinh đẹp thanh tú cởi mở, hoạt bát đáng yêu, được người thích cũng là chuyện bình thường.”

Từ sau khi bị thái tử bắt đến Thiên giới trong lòng tôi đã hiểu rõ, chỉ sợ không có cơ hội đi đến thành Tu La. Hơn mười vạn năm trước thành A Tu La và Thiên giới xảy ra một trận chiến kịch liệt, hai bên đã nối tiếp ân oán mấy đời, tôi bất quá chỉ là một quân cờ sẽ xuất hiện vào thời cơ thích hợp thôi. Hôm nay nếu có thể kích thích được làm cho dì mất khống chế, một chưởng đánh chết tôi, chẳng những có thể giúp cho tôi thoát khỏi tình cảnh khó khăn sau này, sẽ tránh được nhiều việc có thể xảy ra.

Lỡ như thành Tu La cùng Thiên giới lại tái chiến, người bị chúng tiên trói tay sau lưng trước trận chiến tất nhiên là tôi.

Thật lâu sau, lại không có cảm giác đau đớn. Khi tôi mở mắt ra, dì mang theo vẻ mặt khó hiểu đứng ở trước mặt tôi, nhìn đi nhìn lại tôi, rốt cuộc nói: “Ngươi chớ có đắc ý càng quấy, bất quá cũng chỉ là trắc phi của thái tử. Xưa nay Thiên giới cùng thành Tu La không hợp nhau. Hai giới không biết đã đánh với nhau bao nhiêu trận. Từ sau trận chiến một vạn năm trước, lực lượng hai bên đã tu dưỡng lại đầy đủ, chỉ sợ không bao lâu nữa, muốn đánh nhau nữa. Nếu Tu La vương biết con gái mình gả cho thái tử Thiên giới, cũng không biết là sẽ đầu hàng hay là vẫn đánh tiếp?”

Trước mặt tôi hiện lên bộ dáng khí vũ hiên ngang của cha Tu La, dường như sẽ có một ngày người đầu hàng Thiên giới, việc này là điều tôi không muốn thấy nhất. Từ khi hai người quen biết nhau đến bây giờ, trong lòng tôi biết rõ cha yêu thương tôi cưng chìu tôi, như thế nào tôi lại nhẫn tâm để người nam nhân cao chín thước ngang tàng phải khom người quỳ gối vì tôi? Chiêu cầu thân này của Lăng Xương thái tử, thật sự là một nước cờ hay!

Trong lòng chua sót, tuy thế miệng tôi lại thản nhiên nói: “Không phiền dì phải quan tâm. Nếu hai giới thật sự đánh nhau, cũng luôn luôn là phương pháp khả thi.” Cười thật tươi, lại nói: “Đã lừa gạt thái tử điện hạ cầu thân, thì chắc Thanh Loan ở trong lòng ngài ấy vẫn còn vài phần phân lượng. Nếu được ngài ấy ưu ái, hiển nhiên cần phải cẩn thận suy nghĩ làm thế nào để chiếm được niềm vui của ngài ấy, cũng sẽ làm cho ngài ấy thương tiếc Thanh Loan một chút.”

Tôi thấy gương mặt dì đen đi, trong lòng nỗi lên từng trận khoái chí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.