Long Phượng Tình Trường

Chương 28




Nhìn thoáng qua trong điện, dưới cành ngô đồng phơ phất, gió lạnh đìu hiu, một người đang đứng trước điện, mắt phượng uy nghi, sắc mặt đoan chính, đang chắp tay sau lưng ngửa đầu nhìn vào điện, nghe thấy tiếng bước chân thì bà quay đầu lại nhìn, sắc mặt trắng xanh, ánh mặt nghiêm trọng, không giống người đang đi du ngoạn, bàn chuyện đám hỏi với Thiên đế cũng chưa hề nghỉ ngơi, đề phòng cũng vô cùng cẩn thận.

Tôi nấp sau lưng thái tử điện hạ, từ lúc nhìn thấy bà, mỗi bước đi đều cảm thấy khó khăn, vui buồn lẫn lộn, trong lòng phức tạp như bị trăm ngựa dẫm qua, cỏ bằng xơ xác, trong khoảng thời gian ngắn không biết phải làm sao.

Thái tử điện hạ dặn dò vài câu, bảo Hồng Oanh dẫn Đan Y về điện trước. Hắn thấy tôi đứng ngây tại chỗ thì cau mày nói “Thanh Loan, còn không đi nhanh?”

Tôi như mới tỉnh dậy từ trong mơ, người trong điện giống như bị hoảng sợ, lúc này mới chú ý tới tôi đang đứng sau lưng thái tử điện hạ, lẩm bẩm “Thanh Loan?” Ánh mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt tôi rồi chạy nhanh tới, vừa vui vui sợ “Thật là Thanh Nhi sao?”

Tôi cúi người chào “Thanh Loan bái kiến dì, mấy trăm năm không gặp, dì có khỏe không?”

Bà đưa hai tay dìu tôi dậy, lại nhìn tôi từ trên xuống dưới, xúc động nói “Trưởng thành rồi, thật sự trưởng thành rồi.” Trong mắt ngập tràn niềm vui.

Nỗi buồn phiền trong lòng suốt bốn trăm năm qua bây giờ vơi đi hết. Trước nay tôi vẫn thấy lúc tạm biệt dì, trong lòng có rất nhiều oán hận, về sau ở thành San Hô nghe Giao nhân vương kể lại, lại cảm giác gặp chi bằng không gặp. Hôm nay bà đứng trước mặt tôi, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi, trong lòng tôi dậy sóng, nhịn không được mà hỏi thăm “Thanh Loan thấy sắc mặt dì xanh quá, giống như là bị trọng thương, có phải có ai tấn công vào núi Đan huyệt không?”

Vẻ mặt dì do dự, thái tử điện hạ đã không còn kiên nhẫn “Thanh Loan và thủ lĩnh đã lâu chưa gặp mặt, hay là lúc sau đến thăm? Bản điện phải đến phòng công chúa đánh cờ đã.”

Lúc này trong lòng tôi rối loạn, đâu còn cố kỵ tới lễ nghi, nhìn thái tử điện hạ rồi vẫy vẫy tay, thuận miệng nói “Mời điện hạ đi trước, Thanh Loan trò chuyện với dì rồi sẽ tới sau.”

Dì nhíu nhíu mày, tôi chỉ nghĩ bà không thích đứa con rể xinh đẹp này nên cũng không để ý nhiều, cùng bà vào điện.

Có tiên nga tiến đến dâng trà bánh xong lặng lẽ lui ra không một tiếng động. Cũng không biết dì nhớ tới chuyện gì, sắc mặt nghiêm lại, lạnh lùng nói “Thanh Loan quỳ xuống.”

Dì là một người công tư phân minh, một đám điểu tộc ở núi Đan Huyệt đều tin tưởng bà. Tôi thấy sắc mặt của bà không tốt nên vẫn thành khẩn quỳ xuống, bà thở gấp rồi chỉ vào tôi mà nói “Thanh Nhi, hôm nay con quỳ gối ở đây, phải nói thật với ta. Con và thái tử điện hạ… có tư tình gì không?”

Tôi sợ tới mức đầu óc nhảy dựng lên, ánh mắt của dì rất dữ đội, tôi chỉ vô tình không để ý tới tôn ti trật tự, mới buột miệng nói một câu mà bà đã nhìn ra sơ hở. Lúc ở ngoài điện bà nhíu mày, thì ra không phải là không thích con rể mà là bất mãn với tôi. Bình thường thái tử điện hạ rất thu hút ánh mắt của người khác, lại đối xử với tôi dịu dàng thân thiết, nói cách khác thì giống như giữa tôi với hắn có một bí mật, bị hắn đối xử dịu dàng nên tôi cũng mất cảnh giác, bắt đầu trở nên thân thiết với hắn.

Cậy sủng sinh kiêu thì ra là như vậy.

Tôi cảnh giác, nhưng đây cũng chẳng phải lần đầu nói dối trong vạn năm qua nên lập tức ngẩng đầu nhìn bà, nghiêm mặt nói “Dì nói gì vậy? Thanh Loan chẳng qua là đi gần với thái tử điện hạ một chút, nhưng vẫn biết thái tử chính là biểu tỷ phu tương lai của Thanh Loan, sao có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy?” Trong mắt tôi có chút sầu não, giống như oán giận chuyện dì lại suy đoán như vậy.

Dì cẩn thận nhìn tôi một lúc, thầm thở dài một hơi rồi nắm lấy tay tôi, nói “Con đứng lên đi. Đừng trách dì không tin con, hôm nay tỷ tỷ của con trở về thì giận dữ nói là nó cảm thấy thái tử điện hạ thích con, ta cũng nghĩ mặc dù con là đứa nghịch ngợm, thích gây sự mọi nơi nhưng không phải là đứa trẻ như vậy.”

Thì ra Đan Y cũng không phải là không cảm thấy. Tôi mở to hai mắt, làm ra vẻ mặt thật thà mà nói “Biểu tỷ Đan Y chính là công chúa xinh đẹp nhất của Điểu tộc, xinh đẹp thì không nói tới, trên người nàng lại còn có áo váy ngũ sắc vô cùng quý hiếm, đã hớp hồn biết bao nhiêu thiếu niên ở núi Đan Huyệt. Sắc đẹp như vậy mà thái tử điện hạ còn không vừa mắt thì đúng là mắt của ngài ấy mọc trên đỉnh đầu rồi.”

Dì mỉm cười, vỗ vỗ đầu tôi “Nghe những lời này của con thì biết, đã hơn một vạn tuổi lại vẫn như một đứa trẻ. Tình yêu nam nữ, theo con nghĩ thì cái gì sẽ hấp dẫn đối phương nhất?”

Tôi không nghĩ ngợi mà đáp “Đương nhiên là bộ lông xinh đẹp, dáng người thướt tha, tiếng ca oanh vàng.” Những lời này là tôi nói thật tâm.

Nhưng mấy ngày nay, tôi lại thầm nghĩ không hẳn như vậy, nhưng lại không biết chỗ nào không đúng, đành nhìn dì với vẻ trông mong, hy vọng bà có thể giải đáp cho tôi một chút.

Dì ôm ngực ho khan hai tiếng, giống như bị vẻ mặt của tôi làm cho buồn cười, mắng “Sao bốn trăm năm không gặp mà con không có chút nào tiến bộ vậy? Trong bốn trăm năm này không có nam tử nào bày tỏ tâm ý với con sao?”

Chuyện từ chối Thái tử điện hạ đương nhiên không thể nói cho dì biết, tôi suy nghĩ một lúc lại nhớ ra một người, vì thế vỗ tay vui mừng mà nói “Có một người.”

Bà nâng mi cười nhẹ, rồi lại ho khan hai tiếng “Nói thử xem, để dì nghiên cứu giúp con.”

Tôi có chút cụt hứng “Nếu dì muốn nghe, Thanh Loan xin nói. Đó chính là lúc Thanh Loan mới tới núi Nữ Sàng nhận chức, có một con hổ tinh tới tặng cho Thanh Loan một con chim nhạn, Ly Quang nói đó là vật cầu thân nhưng đã quá muộn, bị con ăn vào bụng mất rồi.”

Dì nghe thấy thì vui vẻ, cười trêu tôi “Vậy là con muốn gả cho hắn sao?” rồi lại hỏi “Ly Quang là vị nào?”

Xưa nay dì rất nghiêm khắc, tôi lại là một đứa bướng bỉnh nên cũng không thân thiết với bà, bị bà la rầy mấy câu thì đã tìm chỗ mà trốn. Nhưng sau khi nói chuyện với Giao Nhân vương, trong lòng tôi lại thương cho nỗi khổ của bà, dượng qua đời đã gần vạn năm, Đan Y lớn lên lại kiêu căng ngạo mạn. Công vụ ở núi Đan Huyệt bận rộn, bao nhiêu năm qua vẫn chưa thấy mặt bà giãn ra khi nào. Hôm nay gặp lại thấy bà vẫn không đem oán hận năm xưa trút lên đầu tôi, tôi lại càng kính nể bà cao thượng, trong lúc vô tình mà bắt đầu thân thiết trò chuyện với bà.

Gần vạn năm qua, giữa tôi và bà như bị ngăn cách bởi một lớp băng thật dày, không thể nào phá hủy để tiến lại gần nhau, hôm nay tảng băng đó lại tan rã, cốt nhục tương liên, tôi lại nguyện ý kể những chuyện lý thú trong hai trăm năm qua cho bà nghe.

Tôi lắc đầu, nói “Chẳng qua là nói mấy câu thì bị con từ chối. Chuyện hôn nhân đại sự, vẫn nên tìm một người con cam tâm tình nguyện gả, phải không?” Lại hoa chân múa tay mà nói “Ly Quang chính là thái tử của Giao tộc, dung mạo thì… Thanh Nhi cảm thấy còn tuấn tú hơn cả Thái tử điện hạ.”

Khuôn mặt nhợt nhạt của dì ửng đỏ, dì lại ho khan hai tiếng, nói “Ta không tin, con nói cũng quá rồi. Trong tứ hải bát hoang này dì sống đã mấy vạn tuổi cũng chưa thấy ai tuấn tú hơn thái tử điện hạ.”

Tôi thật muốn nói, đúng là thái tử điện hạ thật xinh đẹp, nhưng nếu nói về tuấn tú thì chẳng những không bằng Ly Quang mà còn không bằng cả Nhạc Kha. Nhưng chuyện tôi bị phạt tới núi Nữ Sàng có liên quan tới Nhạc Kha, nếu lại nói ra thì lại càng làm dì buồn bực.

Tôi khoát tay, không muốn tranh cãi với dì, nói “Dì không hiểu đâu, xinh đẹp và tuấn tú là khác nhau. Giống như con và một người quen biết, dù cho người khác có thấy hắn đẹp xấu thế nào thì con vẫn thấy hắn thuận mắt, so với một người xa lạ xinh đẹp hơn hắn một vạn lần, thì đối với con vị bằng hữu này vẫn tuấn tú hơn.”

Dì cầm chén trà trên bàn lên uống một ngụm rồi lại lắc đầu thở dài “Tính tình này của con… không biết là tốt hay xấu đây.”

Tôi nghiêm trang nói “Tính của Thanh Loan đương nhiên là vô cùng tốt, vừa nhanh nhẹn lại vừa nhiệt tình, sạch sẽ không bẩn thỉu.” Nói xong tôi còn cười đắc ý, làm dì phun cả trà trong miệng, nằm trên bàn mà ho khan.

Tôi cố ý đùa như vậy, nhưng lại thấy dì ho đến nỗi không ngẩng lên được, vội vàng đỡ dì dậy thì thấy trên mặt dì hơi tím, vô cùng kiệt sức. Tôi hoảng sợ nói “Dì, dì làm sao thế?”

Sau một lúc lâu dì mới ngừng ho, lại uống một ngụm trà nhuận giọng, bình tĩnh nói “Không sao đâu, chỉ là chút bệnh cũ.”

Tôi lắc đầu tỏ ý không tin, kéo tay áo của bà, gần sắp khóc “Dì không chịu nói thật với Thanh Nhi sao? Mặc dù chúng ta là dì cháu, nhưng Thanh Nhi coi người như mẹ. Ân dưỡng dục của dì, Thanh Loan không dám quên, sao có thể nhìn dì đau đớn như vậy được?”

Vẻ mặt của bà dần nghiêm trọng, chậm rãi đứng lên, nói “Nếu dì có chuyện giấu con thì trong lòng con cảm thấy như thế nào?”

Tôi tính toán trong bụng, nếu như dì nói có việc giấu tôi, chắc chắn là chuyện của cha mẹ tôi. Bà hao tổn tâm huyết giấu diếm như vậy cũng là muốn tốt cho tôi. Trong lòng tôi biết ơn, ánh mắt dịu lại, chân thành nói “Dì lớn hơn Thanh Loan mấy vạn tuổi, nếu thật có việc gì gạt Thanh Loan, chắc chắn cũng là vì muốn tốt cho Thanh Loan. Có điều ngài với con là dì cháu, có chuyện gì mà không thể nói?”

Bà nhìn tôi một lúc, cuối cùng thở dài một tiếng, nói “Thanh Nhi có từng nghe nói tới Tu La vương Nhiếp Phần?”

Trong lòng tôi nghĩ : Quả nhiên đoán không sai. Tôi bèn cẩn thận nói “Lúc Thanh Nhi gặp nạn ở núi Nữ Sàng, suýt nữa thì mất mạng, vị Tu La vương này cứu Thanh Nhi. Có điều lúc đó không biết hắn là Tu La vương, về sau người khác nói con mới biết.”

Dì nhìn kĩ gương mặt tôi, thấy không biểu hiện gì lạ lại hỏi “Thanh Nhi thấy vị Tu La vương này như thế nào?”

Hàm ý của những lời này thật vô cùng mơ hồ. Trong lòng tôi chấn động, vô cùng muốn xác thực những gì mà Giao nhân vương từng nói, nhưng một mặt lại sợ hậu quả của việc đó quá lớn. Dù cho Giao Nhân vương không thấy tận mắt, nhưng tin vỉa hè của ông ta chắc cũng đúng đến tám chín phần. Nếu như tôi nói Tu La vương này là người tôi, liệu dì có ném chén trà trong tay vào đầu tôi rồi giận lây cả tôi không? Nếu như tôi mắng Tu La vương, trong lòng lại cảm thấy không thoải mái. Chung đụng với ông mấy lần, lòng tôi cũng lo lắng, nhưng tôi vẫn không thể thốt nên lời mắng ông.

Suy nghĩ một lúc, tôi nói “Thanh Loan và ông ta chỉ gặp mặt có một lần, nếu nói tới nhân phẩm của ông ta thì Thanh Loan không biết được. Ông ấy cứu Thanh Nhi một mạng nên con cảm kích ông ấy, thế thôi.”

Nghĩ tới chuyện ngày xưa quen biết với ông, lúc sau ông lại nồng nhiệt mời tôi tới thành Tu La, những lời này của tôi cũng rất chân thật.

Dì thở dài một tiếng, nói “Vị Tu La vương này, chính là phụ thân thân sinh của con.”

Tôi đứng ngơ ngẩn trước mặt bà, cảm thấy như sét đánh vào người, tuy Giao nhân vương nói rất chắc chắn nhưng vẫn không bằng dì chính miệng nói với tôi. Bà nhìn vào xa xăm, nhớ lại chuyện cũ “Mẫu thân của con năm đó tùy ý rời khỏi nhà, gặp phải vị Tu La vương này. Hắn dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ mẫu thân con thành thân. Ngoại tổ của con kiên quyết không đồng ý, lúc tin tức truyền tới thì chính là lúc Thiên giới đang đại chiến với tộc Tu La, ngoại tổ của con trong lúc tức giận đã hôi phi yên diệt, lúc đó con đã được sinh ra. Hại ngoại tổ của con hồn phi phách tán, hại dượng của con bỏ mạng trong trận chiến, Tu La vương Nhiếp Phần này chính là tử địch của Phượng tộc chúng ta!”

Dì nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời oán độc này, trong đó có bi thương và tuyệt vọng, cũng không hiểu sao trong lòng tôi lại nhức nhối, trước mắt nhòa lệ.

Dì nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi thì đưa tay lau đi “Gần đây hắn tìm tới núi Đan Huyệt, giống như nổi điên muốn tìm con. Từ lúc con rời khỏi núi Nữ Sàng, dì cũng sai người tìm con về, sau này biết con tới Đông Hải, dì cũng sai một con chim xanh tới truyền tin, nhưng lúc đó Đông hải Long Vương đang tìm Long tam thái tử khắp nơi, ta chỉ nghĩ là con đi chung với vị Long thái tử này, không ngờ là con lại tới Cửu Trùng Thiên. Nhiếp Phần tìm không được con thì hạ độc thủ khiến ta bị thương. Nghe nói Dược Quân ở Cửu Trùng Thiên y thuật rất cao, nên dì mới dẫn theo tỷ tỷ con lên đây nhờ chẩn bệnh.”

Nói một hơi như vậy, dì lại cúi xuống ho khan, lòng tôi đau đớn không chịu nổi, chỉ cám thấy chút hy vọng cho tương lai đã bị dì bóp chết. Lúc Giao nhân vương nói, tuy tôi cũng tổn thương nhưng vẫn không thể không có chút vui sướng , thì ra trong tứ hải bát hoang này cũng có một người huyết mạch tương liên, ràng buộc với tôi, một ngày nào đó thật rất muốn nhận ruột thịt rồi nương nhờ nhau mà sống.

Từ nhỏ trong lòng tôi đã hâm mộ Đan Y có dì để nương tựa, lúc thương tâm cũng có một vòng tay ôm ấp, tôi chỉ nghĩ mình là một con chim loan mồ côi, nhưng thật ra phụ thân của tôi vẫn khỏe mạnh, quen biết ông đã mấy ngàn năm, bây giờ nhớ lại, ông đối với tôi rất dịu dàng ấm áp. Nhưng dì lại vô cùng hận, sẽ không đời nào để cho chúng tôi nhận nhau.

Tình duyên giữa mẫu thân và ông cho dù là lương duyên hay nghiệt duyên thì bây giờ mẫu thân cũng đã qua đời, đã không còn biết được chân tướng trong đó nữa, chỉ dựa vào một lời của dì, muốn tôi phủ nhận tình duyên mà mẫu thân đã phải hy sinh cả tính mạng, tôi thật sự không thể.

Nhớ nhung một người vô cùng, sống chết cũng không muốn chia lìa, năm đó mối tình này của mẫu thân thật là rung động tâm can.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.