Long Phượng Tình Trường

Chương 24




Tất cả các tiểu tiên đồng trong phủ Chu Tước thần quân đều rất cường tráng, phủ của Chu Tước thần quân chính là cái phủ ồn ào náo nhiệt nhất ở Thiên giới này. Mấy tiên đồng trông cửa đều đã chạy đi xem náo nhiệt, không còn thấy bóng dáng, tôi đi thẳng vào hậu điện, tới sảnh tập võ, lúc Chu tước thần quân không trực ban, sảnh tập võ này có thể coi là phòng chính của hắn, phân nửa thời gian hắn đều ở đây.

Lúc tôi tới, một đám tiểu đồng đang bu quanh Chu tước Thần Quân mà đùa giỡn. Hắn vốn cao lớn khôi ngô, ôm sáu bảy tiên đồng đang gắng sức tới đỏ mặt nhào vào hắn. Tôi lựa một chỗ gần đó mà ngồi xuống, trên bàn có để rượu hoa mai, có công dụng giải nhiệt, tôi tự rót cho mình một chén rồi uống.

Mới uống được ba chén, Chu tước thần Quân hét lên một tiếng, mấy tên tiểu đồng kia đều ngã ngửa ra sau.

Tôi nhắm mắt lại, hai bên tai toàn tiếng khóc than đau, Chu Tước Thần Quân cười sảng khoái “Đám khỉ con các ngươi, không đói bụng sao?”

Đám tiểu tiên đồng kia khúm núm, tôi lại mở mắt ra thấy hắn đang bước tới đây, cầm bình rượu hoa mai trên bàn mà uống ừng ực. Rượu chảy theo khóe miệng của hắn làm ướt tấm áo màu tím, hắn đưa tay to lau lau vết rượu trước ngực rồi thấy tôi đang ngơ ngác nhìn chăm chăm nên lại cười “Cái chén này quá nhỏ, uống không thoải mái, chuẩn bị cho ngươi đó.” Nói xong lại đặt vò rượu lên bàn.

Tôi cầm bình rượu lên lắc lắc, rồi lại cầm cái chén kia đặt trước mặt hắn “Thần Quân thật tốt bụng, lại chuẩn bị đồ sứ tốt thế này cho tiểu tiên, đáng tiếc là ly rượu này cứng quá nên tiểu tiên không ăn được.”

Lúc này hắn mới nhớ ra rằng mình đã uống hết vò rượu hoa mai kia, xấu hổ mà đỏ bừng cả mặt.

Rượu hoa mai này vô cùng hiếm, chính là sương sớm trên hoa mai chưng cất mà thành nên nghe thấy mùi thơm thoang thoảng, một tiên nga quét nhà như tôi vốn không có cơ hội nếm được. Chu tước Thần Quân may mắn có được một bình, nay lại lỡ uống hết, y cười nói “Mới nãy Thanh Loan cũng đã uống hai chén rồi, uống thêm không tốt đâu, lạnh bụng.”

Rượu hoa mai này là thứ chí hàn, nếu muốn uống nhiều thì phải giống như Chu tước thần quân, là thần tiên tính hỏa mới có thể uống được. Nhắc nhở mấy câu, hắn lại khen “Thanh Loan có điểm ấy thật tốt, làm gì cũng nhanh nhẹn, không giống như mấy tiên tử tiên nga hay bẽn lẽn e thẹn, không có bệnh nhìn cũng muốn bệnh.”

Tôi không nhịn được mà cười, chỉ cảm thấy con người hắn thẳng thắn, lúc nào cũng nói lời thật, vậy chắc là khen tôi thật lòng rồi, tôi bẽn lẽn “Đâu có, đâu có.”

Hắn với tôi chậm rãi đi dạo, ra khỏi đại sảnh tập võ hắn lại cười nói “Mấy ngày gần đây đúng là có chuyện vui, sau này chắc đám tiên tử tiên nga đó chạy còn nhanh hơn thỏ nữa, không dám ưỡn ẹo đâu.”

Tôi thấy lạ, quả thật không thể tưởng tượng cảnh đám tiên nga tiên tử kia chạy nhanh hơn thỏ. “Ý của Thần Quân là sao?”

Chu tước Thần Quân nhận lấy tấm áo tiểu đồng mang tới, choàng vào người rồi lại cười to “Nghe nói mấy ngày nữa Thái tử phi nương nương tương lai và mẫu thân sẽ lên Thiên giới chào hỏi. Thái tử điện hạ và Thái tử phi nương nương đính hôn cũng hơn vạn năm rồi nhưng chưa từng gặp mặt.”

Đan Y sắp tới?

Trong đầu tôi hiện lên gương mặt cao ngạo của Đan Y, ở núi Đan Huyệt nàng ta nổi tiếng là xinh đẹp, lại thêm ngôi vị công chúa, tính tình vô cùng ương ngạnh. Thái tử Lăng Xương của Thiên Giới thì khỏi nói về nhan sắc rồi, nhưng cũng ương ngạnh ngang với nàng ta. Hai người này tính cách đều khốc liệt, nếu ở chung một chỗ…. Tôi nhịn không được mà hí hửng.

Gần vạn năm qua, cuối cùng cũng tìm được người có thể đè đầu Đan Y.

Tôi biết cách nghĩ đó có chút ngây thơ nông cạn, nhưng cứ nghĩ tới lại cảm thấy vui vẻ hí hửng.

Chu Tước thần quân đưa tay chắn trước mặt tôi “Nha đầu, nghĩ gì thế? Cười đắc ý đấy à?” Tôi bị hắn làm cho hoảng sợ, lúc này mới hoàn hồn mà đáp “Đúng là hai con chim công khoe sắc.”

Hắn đứng kế bên, dùng tay chỉ vào tôi mà nói “Nha đầu nho nhỏ này cái gì không học, chỉ giỏi nói dóc.”

Tôi nghiêm mặt nói “Chắc là Thần Quân muốn lừa Thanh Loan không biết gì, nếu Thái tử phi lên đây chào hỏi thì có liên quan gì đến đám tiên nga kia đâu?”

Hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới, thấy vẻ mặt tôi vô cùng thành khẩn chờ thỉnh giáo hắn thì lại đưa tay gõ vào đầu tôi, thấy tôi sắp nổi giận, mắt đỏ hoe mà trừng mắt nhìn, hắn lại cười ha ha, chỉ vào tôi mà nói “Mọi người đều nói Lăng Quang Thần Quân ta chỉ là một người thô lỗ, to xác nhưng không tinh ý. Ta thấy tiểu nha đầu như ngươi lại càng không tinh ý hơn ta.”

Tôi không để ý tới phẩm cấp nữa mà trừng mắt nhìn hắn, vóc dáng to cao lại không có đầu óc, giống hệt một tên lưu manh tám vạn tuổi, chưa bao giờ tỏ ra nho nhã được chút nào.

Hắn lại cười to “Bản Thần quân nói thì tiểu nha đầu nhà ngươi không chịu tin. Thái tử phi nương nương tương lai sắp lên Thiên giới chào hỏi rồi, đám tiên nga này luôn ôm mộng muốn làm thị thiếp của Thái tử thì sao có thể không dốc hết sức lực mà nịnh bợ thái tử phi tương lai được hả? Nếu như giả vờ giả vịt như ngày thường thì chẳng phải là bị tụt lại phía sau sao?”

Trên trán tôi đổ mồ hôi lạnh, thì ra làm Thái tử phi thì không chỉ đơn giản là kết hôn với Thái tử mà thôi.

Trong lòng vừa vui vừa buồn, tính tình của Đan Y và Thái tử Lăng Xương này tôi thấy chẳng hòa hợp bao nhiêu, trừ khi Đan Y khiến cho Thái tử Lăng Xương động lòng, cam tâm tình nguyện nhường nhịn nàng ta chứ nếu không cũng không biết ầm ĩ thế nào nữa. Tôi rất băn khoăn, những lời Giao nhân vương nói, tôi chưa từng quên một phút giây nào, dì và tôi đã không gặp suốt bốn trăm năm. Lúc trước tôi bị đày đến núi Nữ Sàng, lúc sắp bỏ thân nơi xứ người cũng oán giận bà vì đã đẩy tôi vào chỗ chết. Nhưng nếu lời của Giao nhân vương không sai thì Dượng Phượng Đạm và ngoại mẫu là vì cha mẹ của tôi mà chết. Suy đi nghĩ lại, tôi tình nguyện không gặp lại bà thì tốt hơn.Tôi đứng ngây ra như vậy thì lại bị Chu tước thần quân túm cổ lên một đám mây, lúc hoàn hồn thì đã thấy khói nhẹ như sương, không nhìn rõ được người đối diện. Chu tước thần quân chỉ vào bờ bên kia sông, nói “Năm đó, Tu La vương dẫn binh lính đóng ở bên kia, đòi quyết chiến với Thiên tộc.”

Tôi nghe vậy, trong lòng hoảng loạn,lại lập tức dựng tai lên nghe ngóng, sợ lọt mất chữ nào.

Hắn chậm rãi nói “Tu La vương kia thân hình cường tráng, vô cùng lực lưỡng, một tay đem Cửu Lê Hồ ném vào Thiên Hà, làm cho đáy Thiên Hà bị vỡ mà nhấn chìm nước Trung Dung. Nhắc tới cũng là một việc bi thảm. Thần binh thần tướng của Thiên giới trước nay vẫn vô cùng tự cao tự đại, còn tộc Tu La là một bộ tộc vô cùng thiện chiến nên chiếm thế thượng phong.”

Tôi nghe được thì thầm cảm thấy vui mừng, nghĩ tới tư thế oai hùng của Tu La vương, Tu La tộc cưỡi trên ngựa chiến, không biết sao mặc dù tôi chưa bao giờ gọi một tiếng phụ thân nhưng vẫn cảm thấy vui mừng, cảm thấy ông oai hùng bất phàm, oai phong lẫm liệt. Vì thế lại hỏi “Vậy sao Tu La tộc không chiến thắng?”

Chu Tước Thần Quân có một ưu điểm, đó là hễ có cái gì lọt vào mắt sẽ bình phẩm tới chi tiết cuối cùng, đã nói tới chuyện gì thì sẽ nói cho bằng hết. Tôi vô cùng thích điểm này của hắn, có chuyện gì cũng thích hỏi hắn.

Hắn chỉ về nơi ở của vị Thái tử phi nương nương tương lai kia “Do phụ thân của Thái tử phi tương lai dùng cái chết để ngăn cản, hy sinh trong tay của tộc Tu La.”

Tôi nhớ tới dượng Phượng Đạm, nghe nói là chết giữa chiến trường. Lúc này nhìn xuống Thiên Hà thấy muôn ngàn sóng xanh, nước chảy cuồn cuộn, chỗ bị Tu La vương ném bể cũng đã được sửa chữa. Trận chiến kinh tâm động phách kia cũng đã nhạt nhòa như mây khói, chỉ còn trong trí nhớ của những người đã vạn năm tuổi, một đời khắc ghi.

Mấy ngày sau, nghe nói Đan Y và dì lên Thiên giới chào hỏi, sẽ ở trong điện các sát bên cung Hoa Thanh. Hôm đó tôi đang quét rác trước cửa thì thấy Thái tử điện hạ mặt mày vui vẻ, đi cùng điện hạ Đồng Sa tới bái kiến nhạc mẫu tương lai. Hiếm có dịp một ngày trời đẹp lại có người yêu ở sát bên, điện hạ Đồng Sa cũng không khó dễ tôi chi, chỉ tay vào trước cửa cung Hoa Thanh mà nói “Này này, con chim ngốc kia, hôm nay quét dọn sạch sẽ đi nhé. Lỡ mà tẩu tử của ta muốn tới cung của ca ca nhìn một cái thì đừng để xấu mặt. Lỡ mà náng ấy nhăn mặt một cái là do ngươi không dọn dẹp sạch sẽ đấy nhé.”

Tôi làm bộ như không nghe thấy, vùi đầu quét quét quét. Làm xong tất cả công việc, tôi tắm rửa lại một phen, sau đó tìm một cái cây sum xuê sau điện rồi bay lên trốn, đóng mắt ngủ nghỉ.

Lúc tôi mới bị hai vị điện hạ của Thiên giới xách cổ tới cung Thanh Hoa, lúc đó tôi còn nằm mê mệt trên giường ngủ hết hai ngày, nhưng giường lại bị sập nên tôi ngủ trong một ổ chăn lụa là . Tôi đối với những thứ trơn tuột trước nay không thích lắm, nghĩ ngợi một hồi thì biết đây là ý kiến của điện hạ Đồng Sa nên cũng chẳng thèm so đo với hắn. Dù sao tôi cũng là một phi cầm, tìm đại một nhánh cây để ngủ cũng được, vậy cũng chỉ là quay về thời gian trước khi hóa thành hình người thôi.

Sau mấy ngày, người trong cung Hoa Thanh đều biết tôi không thích nghỉ ngơi trong phòng mà chỉ ngủ ở trên cành cây ở sân sau. Lúc lơ mơ ngủ còn có thể ngửi thấy mùi hoa cỏ và cảm nhận ánh nắng chiếu qua tán cây lốm đốm trên người, vô cùng sảng khoái. Đang lúc cảm thấy thỏa mãn thì nghe một giọng nói quen thuộc vọng lên “Đan Y chỉ là tới chào hỏi một chút, điện hạ thật lo lắng quá nhiều rồi.”

A,… tôi đương nhiên rất muốn biết lúc nào thì hai người này gây gỗ, cho nên ngay cả trong mơ cũng nghe thấy giọng nói của Đan Y, chỉ là xa cách bốn trăm năm, nàng cũng đã học được công phu cắn răng mà nói chuyện, nghe có mấy phần giống chim sáo nhưng cũng không mất đi vẻ quyến rũ.

Lại nghe thấy một giọng nam hờ hững nói “Cũng không to tát gì. Trong điện của ta có rất ít tiên nga hầu hạ, công chúa tới các nàng cũng không đặc biệt dọn dẹp gì, chỉ là bình thường thôi.”

Tôi thoáng suy tư một chút, chẳng lẽ tiên nga hầu hạ đó là đang nói tôi?

Tôi mở to hai mắt, tỉnh táo được một chút, lại nghe giọng Đan Y ở phía dưới “Đan Y thật lo sợ làm phiền tới tiên nga tỷ tỷ trong cung của điện hạ rồi.”

Cơn buồn ngủ trong tôi tiêu tán hết, nhưng cũng có chút nghi ngờ, không lẽ Đan Y nhân nhượng vì đại cục nên ngay cả một tiên nga cũng gọi là tỷ tỷ sao?

Nàng đã tự xưng là Đan Y, vậy chắc không sai rồi. Nếu thật sự là Đan Y thật lòng gọi tôi một tiếng tỷ tỷ thì tôi cũng có chút thỏa mãn.

Lại nghe thái tử điện hạ lạnh nhạt nói “Nha đầu đó tuổi không lớn nên cũng chịu khó, làm việc nhiều cũng được coi là một cách tu luyện.” Trong giọng nói mang theo chút gì đó thân thiết.

Nếu không phải là tôi chính tai nghe thấy thật đánh chết cũng không tin thái tử điện hạ có thể nói ra một câu dịu dàng tri kỷ như vậy.

Trong lòng tôi giận dữ, nha đầu quét dọn này chẳng phải là tôi sao? Tu luyện tu luyện, sao không thấy thái tử điện hạ nhà ngươi cầm chổi tu luyện ở cung Hoa Thanh? Tôi bám vào nhành cây, lúc cúi đầu nhìn xuống dưới thì thấy một đôi mắt trong trẻo đầy ẩn tình sóng sánh dịu dàng, đó không phải là Thái tử Lăng Xương thì là ai vậy?

Hắn chỉ hơi ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy tôi, khóe môi cong cong. Đan Y dịu dàng nói “Nghe khẩu khí của điện hạ thì tiên nga tỷ tỷ này thật đáng khen thưởng, hay là gọi nàng tới để Đan Y khen ngợi nàng một chút lấy thể diện cho điện hạ.”

Trong lòng tôi thầm nghĩ : lúc mới nghe nàng nói chuyện dịu dàng như vậy cứ nghĩ rằng nàng đã học được cách lấy lòng nam nhân, nghe một lúc thì thấy nàng vẫn ngu ngốc như trước.

Không nói tới chuyện ở Cửu Trùng Thiên có vô số tiên nga xinh đẹp dịu dàng, nói về nhan sắc thì Đan Y cũng không bằng một phần nhỏ của Thái tử Lăng Xương. Vậy mà lại ra oai ở trong cung của hắn, mới nghe thấy Thái tử thân thiết với tiên nga này thì lại muốn gặp mặt để ra cái uy nghi của Thái tử phi nương nương, thật là quá ngu ngốc rồi.

Thái tử Lăng Xương là thái tử của Thiên tộc cao quý, ngoại trừ Thiên đế thì trong mắt hắn sao chịu nổi người khác ra oai trên đầu mình? Hôm nay Đan Y thật là quá thất sách rồi.

Tôi lo lắng nàng muốn gặp tiên nga kia mà ra oai, nhìn Thái tử Lăng Xương ngoắc tay cự tuyệt, chỉ mong hắn có thể buông tha cho tôi hôm nay.

Ý cười trên môi hắn càng đậm, không thèm ngước lên nhìn tôi. Đan Y cúi đầu đợi hắn trả lời, đợi khá lâu vẫn không nghe thấy, lúc ngẩng lên thì thấy mặt hắn đang tràn đầy ý xuân, cười đến dịu dàng, mặt nàng như thế nào thì tôi không thấy nhưng lại thấy hai tai nàng đang đỏ bừng, nũng nịu oán trách “Điện hạ….”

Tôi treo người giữa không trung, hận không thể chạy thoát không một dấu vết. Bất hạnh là tôi đang treo nửa người trên cây, hai tay đang bám vào một cành cây, nếu muốn chạy đi thì chắc chắn sẽ gây ra tiếng động, đến lúc đó thì đẹp mặt rồi.

Xưa nay tôi hiểu rất rõ tính tình của Đan Y, nàng vô cùng kiêu ngạo, sẽ không nhường bước nào, nếu để nàng biết tôi chơi trên đầu nàng thì tương lai chắc chắn phải nếm mùi đau khổ. Tôi làm vẻ mặt cầu xin, nháy mắt với Thái tử Lăng Xương, hắn chậm rãi nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp “Tiểu nha đầu”, tay tôi mềm nhũn, sắp rớt xuống thì lại nghe hắn nói “Nàng ấy nhỏ hơn nàng mấy ngàn tuổi, không cần gọi nàng ấy làm gì, khen ngợi nàng ấy lại càng đắc ý thêm.” Nói xong hắn trừng mắt nhìn tôi, trong mắt đều là ý cười, tôi như trút được gánh nặng, thở dài một hơi, tặng hắn một khuôn mặt tươi cười, vậy mà hắn lại sửng sốt một hồi rồi nói tiếp “Lại nói tới tiểu nha đầu này mỗi ngày làm việc xong cũng không biết chạy đi ham chơi ở chỗ nào. Mấy ngày trước lại còn đến bên Thiên Hà đùa giỡn, lúc này sợ là tìm không được đâu.”

Tôi nhìn hắn nhíu mày, thì ra chuyện tôi với Chu tước Thần Quân tới Thiên Hà nói chuyện hắn cũng biết, sao mà thần thông quảng đại tới như vậy chứ.

Hắn thu nét cười, hờ hững nhìn tôi một cái rồi lại dịu dàng nói “Công chúa đường xa tới đây, chắc là vẫn còn mệt, hay là hôm nay về phủ nghỉ ngơi đi, ngày khác Lăng Xương lại dẫn công chúa đi thăm thú xung quanh, ý công chúa thế nào?”

Đan Y nghe vậy thì hơi cảm thấy mất mát, trầm giọng nói “Toàn bộ theo ý của điện hạ.” Nói xong nàng đứng lên đi song song với hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.