Long Phượng Tình Trường

Chương 13




Nói theo người phàm, tôi trước nay vẫn thích gây chuyện khắp nơi, là tên lưu manh vô lại nhất tứ hải bát hoang này, tâm không để ở đâu, thân không sợ chỗ nào, gặp ai cũng gây chuyện.

Nhưng hôm nay đứng ở núi Nữ Sàng, tôi mới biết mình thì ra vẫn lương thiện, chỉ là khi còn bé không có ai dạy dỗ. Tên ác bá vô lại này hôm nay đã cùng với Nhạc Kha chiến đấu với Ma vương ở giữa đất trời tối đen. Pháp khí của hắn vừa xuất hiện đã làm kinh sợ trời đất, vạn vật hoảng loạn. Mắt thấy Nhạc Kha đã yếu sức, trong lòng tôi lo lắng vô cùng, định xông vào giúp lại bị hổ tinh ngăn cản.

Hôm nay hắn ta trở mặt, tay giơ cao cây cung to, cài tên, mũi tên bay về phía tôi. Mặc dù tôi chưa từng để hắn ta trong lòng, nhưng hắn là yêu tinh lại có thể to gan bày tỏ tình yêu với một vị thượng tiên, sự dũng cảm này đúng theo câu nói gan hổ gan hùm ở thế gian, làm tôi có chút kính nể. Có điều tôi đã giết hai huynh đệ của hắn là báo tinh và sói tinh, phần thù oán này có chút lớn, muốn hóa giải chắc cũng hơi khó.

Lúc này tôi đang ở chân thân, bị hắn uy hiếp như vậy, lại có cảm giác giống như bị thơ săn nhìn chằm chằm, có chút không ổn. Tôi thừa cơ vỗ cánh bay lên, hóa thành hình người ở giữa không trung, áo xanh vừa hiện đã tiên hạ thủ vi cường, lông vũ bắn nhanh về phía hắn, chân giẫm mây bay thẳng tới đỉnh núi.

Gió thổi mạnh sau đầu, tôi không ngờ là lông vũ không thể cản được hắn, vội vàng nghiêng người một cái, chỉ nghe một tiếng “Phốc”, một cơn đau dữ dội truyền tới từ cánh tay trái.

Tôi cúi đầu, không thể tin nổi mà nhìn vết thương trên tay mình, có cái gì đó truyền khắp thân tôi, tôi cắn răng bay trong làn tên bắn, bước chân nghiêng ngả, giống như không còn sức mà đằng vân nữa.

Những mũi tên kia lao vun vút trong ánh chớp, cũng thật là nhanh quá.

Người trần nói thế nào nhỉ? Chưa kịp ra quân đã chết trận!

Lúc ở núi Đan Huyệt, tôi từng xem một quyển sách, trong sách có nói, có một loại yêu ma đem pháp lực và nọc độc của mình đặt trong mũi tên, đó chính là vũ khí vô cùng lợi hại. Dù là tiên hay ma, trúng phải độc này, tiên pháp đều bị hủy, đành phải bó tay chịu trói.

Trong cuốn sách đó cũng có viết, mũi tên bị ếm bùa tẩm độc này có một cái tên rất đẹp, Ảnh Lưu Hà, ý muốn nói rằng nó có màu xanh.

Lúc này tôi cũng đã bay được khá xa, lảo đảo trên cụm mây, quay đầu lại nhìn hổ tinh kia, thấy ánh mắt hắn vô cùng phức tạp, giống như đang mất đi người yêu. Nghĩ đến huynh đệ chân tay của hắn, chắc là hắn hận tôi lắm đây. Ở Âm phủ cũng có HÌnh phủ, làm gì trả nấy, làm việc thiện thì có kết cục tốt, làm việc ác thì có kết cục xấu. Có điều, báo ứng này cũng nhanh quá!

Trước mắt tôi tối đen, từ cụm mây rơi thẳng xuống dưới, bên tai tiếng gió rít gào, trước mắt sấm chớp lóe sáng, trong nháy mắt bầu trời lại sáng trong, chắc chắn là ảo giác rồi, chỉ có một góc trong đầu tôi nghĩ rằng bản thân chắc chắn sẽ tan xương nát thịt, chỉ cần không bị rắn, côn trùng, chuột, kiến ở trên núi ăn tươi nuốt sống thì đã tốt lắm rồi.

Nhưng tôi ngàn lần không đoán được mình lại ngã vào một vòng tay ấm áp. Trên chiếc áo của người nọ còn có mùi hoa, tôi mở to mắt, trước mắt hiện lên một khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ, sóng mắt đa tình, xinh đẹp như hoa, vô cùng mỹ lệ.

Tôi khom người một cách khó khăn, thở khẽ nói “Thanh Loan đa tạ tiên nữ cứu giúp.”

Người nọ trừng mắt, khuôn mặt biến sắc, lạnh nhạt nói “Con mắt nào của ngươi nhìn ra ta là tiên nữ hả?”

Trong lòng tôi hoảng sợ, không phải tiên nữ, chẳng lẽ là yêu ma? Gắng sức vùng vẫy trong lòng nàng ta.

Từ sau lưng tiên nữ kia xuất hiện một khuôn mặt vô cùng thanh tú, “Xì” một tiếng nở nụ cười “Ca ca, con chim ngốc nghếch này bị huynh làm cho sợ rồi, cho đệ ôm một cái đi!”

Đầu óc tôi mơ hồ, ca ca, chẳng lẽ là nam?

Tay chân tôi như bị kiến cắn, vừa đau vừa ngứa, tôi biết mình không ổn rồi, chỉ sợ là không tới nửa khắc sẽ bị đanh về nguyên hình, tu vi vạn năm sẽ bị hủy trong chốc lát. Trong tim tôi vô cùng hoảng sợ.

Tên kia bị ca ca quát “Đồng Sa, đừng quậy nữa! E là khó giữ nổi tu vi của con chim loan này, trên người đệ có mang theo thuốc không?”

Tên gọi là Đồng Sa này bước lên hai bước, nhìn chằm chằm vào tôi, mặc dù tôi đã sống vạn năm nhưng vẫn là một nữ tiên nha, đương nhiên là có chút xấu hổ. Người kia trầm mặt xuống quát “Này, nhìn chằm chằm người ta như vậy thật là thất lễ.”

Đồng Sa lại chậm rãi lục lọi trong tay áo một lúc lâu, lấy ra một cái bình sứ nhỏ màu xanh ngọc, nhìn tôi mà cười nói “Nếu như bản điện hạ không cho ngươi uống tiên đan này, không tới một khắc nữa nhà ngươi sẽ trở về chân thân, đến lúc đó không còn là người nữa mà chỉ là một con chim nhỏ thôi.”

Trán tôi đổ mồ hôi lạnh, cũng biết lời hắn nói chính là tình hình thực tế. Có điều, từ trước tới nay tôi không quen cầu xin người khác, trong giờ khắc này cũng chẳng còn mặt mũi nào, lại nhớ tới tu vi mà tôi vất vả tu hành trong một vạn năm, nhất thời muốn xin hắn cứu giúp, tương lai nhất định đền ơn, hoặc là cứng đầu cứng cổ mà tu luyện lại từ đầu. Phải trái gì thì tôi cũng chỉ là một con chim loan, có ở hình người hay ở chân thân cũng chẳng có gì khác nhau.

Hắn thấy tôi trầm ngâm, bèn lấy ra một viên đan màu mật ong từ trong bình, ném vào miệng mình, nhai nhai mấy cái, vô cùng mãn nguyện mà nuốt xuống, thở dài nói “Aiz, Vãn Hồn Đan này cũng thật là ngon nha, con chim ngốc này cũng thật cứng đầu cứng cổ, ca ca, hay là mang về Thiên Đình nuôi làm thú cưng đi?”

Lúc này tôi vô cùng chắc chắn, người đang ôm tôi là một chàng trai. Tôi chóng mặt, trừng mắt nhìn hắn một cách giận dữ. Thì ra Thiên gia mà tứ hải ca tụng lại sinh ra một tên xấu xa thế này, thật là đáng ghét.

Chẳng lẽ là do được người ta thờ phượng,hương khói nhiều quá nên đầu óc bị hỏng sao?

Đồng Sa cười to, ra sức vỗ vào vai ca ca hắn “Aiz, ca ca, con chim ngốc này còn thú vị hơn công chúa Phượng Hoàng mà phụ hoàng đínhước cho huynh nha, nhìn bộ dáng nó tức giận xem!” Lại vươn một ngón tay, chọc chọc vào má tôi, thở dài “Hơi gầy!”

Tôi tức giận, bỗng nhiên nhớ ra chàng trai này là ai.

Thái tử Lăng Xương của Thiên Giới, là hôn phu của Đan Y, chị họ của ta.

Trên trời hay dưới đất, chỉ có một công chúa Phượng Hoàng là Đan Y mà thôi.

Nghĩ đến Đan Y tự xưng là có sắc đẹp đệ nhất, ngoại trừ dì Xích Diễm, nàng ta chẳng thèm để ai vào mắt. Nếu sau này gả vào Thiên Gia, thấy được hôn phu của mình lại khuynh thành như vậy, chắc chắn là tự ti lắm.

Lại nghĩ đến chuyện Đan Y phải âm thầm chịu đựng nỗi đau khổ này, trong lòng tôi vô cùng vui vẻ, tức giận cũng giảm bớt, bèn gắng chịu đau đớn trên người, mỉm cười nói khẽ “Biểu tỷ phu, có thể thả Thanh Loan xuống không?”

Hắn ngạc nhiên, để tôi đứng xuống. Tôi hoa mắt, choáng váng nhưng cũng ráng nhìn, thì ra chỗ mình đứng là một đám mây ngũ sắc lớn ở ngay trên núi Nữ Sàng.

Tôi gắng kìm chế cơn chóng mặt mà nhìn xuống phia dưới, Nhạc Kha đang quyết đấu sinh tử với Ma Vương, hắn có tu vi hơn bốn vạn năm, có thể đấu với ác thú mười vạn năm tới giây phút này, đúng là đã rất lợi hại.

Chỉ là không biết từ lúc nào, ma chướng trên núi Nữ Sàng đã bị đánh tan, hai người bọn họ đánh nhau dưới ánh sáng, có một đội thiên binh thiên tướng áo giáp uy dũng và một số chiến tướng đang đứng xem từ xa xa. Những rắn rết, côn trùng, chuột, kiến dưới đất cũng đã biến mất, bọn hổ tinh cũng không thấy tung tích đâu.

Thái tử điện hạ chau mày, trầm giọng nói “Đồng Sa, sao còn không đưa thuốc cho con chim ngốc này? Chẳng lẽ ngươi thật muốn tu vi của nàng ta mất hết?”

Đồng Sa lại nghiêng bình đổ ra một viên thuốc, đưa tới cho tôi. Hành động của hắn lần này rất hợp ý tôi, tôi nhận lấy viên thuốc trong tay hắn, lập tức nuốt xuống, cảm giác thấy một luồn khí tươi mát hướng lên, làm những đau đớn trên người dần biến mất, ngay cả vết thương trúng tên cũng đã tốt hơn, cảm thấy hài lòng, khom lưng cảm tạ “Đa tạ điện hạ ban thuốc!” Lại rút ra lông vũ, phóng tới chiến trường.Dù là Nhị điện hạ hay tam điện hạ tôi cũng chẳng quen, cũng chẳng có gì quan trọng.

Một dải lụa mềm mại lại vươn ra, kéo tôi lại. Tôi tức giận giãy giụa, lại phát hiện dải lụa kia càng ôm chặt hơn, nhất thời không thể thoát ra, lo lắng mà quát “Điện hạ đang làm gì vậy? Thanh Loan đang vội cứu bằng hữu, sao điện hạ lai ngăn cản ta?”

Người đang ôm tôi lại chính là Đồng Sa.

Thái tử điện hạ khẽ chau mày “Đánh nhau là chuyện của nam nhân, nàng là một nữ tử, nên ở trên này thì hơn.”

Tôi nhìn hắn từ trên xuống dưới, nếu không phải đang có chuyện gấp, thật muốn cười ra tiếng.

Hôn phu này của Đan Y, mặc dù có gương mặt mà tiên nữ nhìn cũng phải hổ thẹn, nhưng tính tình lại thật kỳ cục. Nghĩ lại thì từ trước tới nay, tiên yêu đánh nhau cũng chỉ muốn so pháp thuật, sao lại so tới sống chết? Đan Y bây giờ đang bị nuôi nhốt ở núi Đan Huyệt, sau này lại bị nuôi nhốt ở Cửu Trùng Thiên, chẳng qua chỉ là một cái lồng hoa lệ thôi, tôi chẳng có chút hâm mộ nào.

Tôi nghiêm mặt, nói “Biểu tỷ phu có chuyện không biết, người đang đánh nhau với Ma vương dưới kia chính là bạn hữu của tiểu tiên, nếu như tiểu tiên ngồi yên mà không giúp hắn, thật là phụ tình nghĩa của hắn.”

Trong mắt hắn lóe sáng, chậm rãi nói “Dù cho nàng có xuống đó, cũng chỉ uổng mạng thôi. Nàng chẳng qua chỉ là một con chim tu vi một vạn năm, sao không lo cho cái mạng của mình?”

Tôi bực hắn không chịu giúp đỡ, lại thêm tên ĐỒng Sa này không chịu buông tay, sốt ruột nói “Điện hạ, nếu ngài còn không buông tay thì đừng trách Thanh Loan mạo phạm!” Lông vũ trong tay biến thành lưỡi đao ba thước, niệm chú cho lưỡi đao rạch lên dải lụa kia.

Đồng Sa lập tức kéo dải lụa lại, có chút bất mãn “Ngươi là con chim không biết phải trái trắng đen. Bổn vương cứu ngươi một mạng, không biết cảm tạ, lại còn lấy oán báo ơn, làm tổn hại tới bảo bối của bổn vương.”

Tôi thấy dải lụa kia có chút giống tơ giao tiêu, có chút quý giá hơn, không biết là dệt từ cái gì, nhưng thằng nhãi này tâm địa bất chính, tôi vô cùng bực bội hắn, lập tức bĩu môi, khinh thường nói “Chẳng qua chỉ là dải lụa tơ giao tiêu do Giao nhân ở dưới biển dệt thành thôi, cũng chẳng là gì. Chẳng lẽ là do công chúa Giao nhân chính tay dệt, tặng cho điện hạ? Cũng chẳng phải là bảo bối gì.”

Hai má Đồng Sa lập tức ửng đỏ, nhìn có chút giống nữ nhân. Tôi bèn chậc chậc nói “ Hai vị công chúa Giao nhân tộc cũng thật là xinh đẹp…”

Đột nhiên ngẩn lên, thấy trong mắt của thái tử điện hạ mang theo ý cười. Tôi nhìn nụ cười vô cùng chói lọi của hắn, chói mắt vô cùng, không tránh khỏi lại mở to hai mắt, thầm thở dài một hơi. Bình thường tôi thấy Nhạc Kha cũng rất đẹp trai, hôm nay nhìn lại, nếu so với thái tử điện hạ thì hắn chỉ được xem là có chí khí, khuôn mặt dễ nhìn mà thôi.

Thái tử điện hạ thấy tôi muốn bay đi, thì lại nói to “Đường đệ, hay là đệ lên trên này nghỉ ngơi một chút đi, để cho mấy thần tướng này có chỗ luyện tập thêm.”

Chỉ trong nháy mắt, đấu trường phía dưới đã có biến đổi. Nhạc Kha dễ dàng nhảy khỏi đó, đạp mây bay tới. Sau đó đám thiên binh thiên tướng đó bao vây Ma vương, bắt đầu chiến đấu.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, Nhạc Kha đang đứng trước mặt, trên quần áo dính máu, đầu tóc hỗn độn, nhưng tinh thần sảng khoái, lại liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó xoay người về phía hai vị điện hạ Thiên giới, cúi người hành lễ.

Tôi hoảng hốt nhớ lại, đúng là tôi chưa hành lễ với hai vị này, nhưng giờ này hành lễ sợ là sẽ bị tên ĐỒng Sa kia cười nhạo, tôi chẳng thích điều đó chút nào, cho nên đành làm bộ như không thấy, quan tâm tới tình hình chiến sự bên dưới mà cúi đầu nhìn.

Nhóm thiên binh thiên tướng kia chắc cũng đã lâu không được tập luyện, trong chốc lát đã đánh cho Ma vương tơi bời hoa lá, vô cùng thê thảm. Phía sau tôi lại có tiếng kêu kinh ngạc, ĐỒng Sa giận dữ nói “Ma vương này chắc là sắp toi rồi. Ca ca, để đệ tham chiến!” Bóng dáng của Đồng Sa điện hạ bay nhanh đi.

Tôi quay đầu nhìn Lăng XƯơng điện hạ, sắc mặt hắn cũng có chút không tốt, nói “Đường đệ đợi chút, Tam đệ lỗ mãng, vi huynh đi giúp hắn một tay.” Bóng dáng hắn tao nhã bay đi, giống như tiên hạc. Chỉ còn tôi với Nhạc Kha hai người đứng ngó.

Thấy bộ dáng hắn chật vật như vậy, trên người lại bị thương vài chỗ, nhưng trong mắt lại phát sáng, nhìn tôi mà cười.

Tôi bị hắn nhìn làm cho chột dạ, vội vàng quay đầu sang chỗ khác.

Cũng không hiểu tại sao, sau khi hắn liều chết bảo vệ tôi, tôi lại không thể tự nhiên với hắn như xưa được.

Từ trước tới nay, mỗi lúc tôi muốn mắng là mắng, muốn đánh là đánh, lần này lại thiếu hắn một ân tình lớn như vậy, tạm thời còn chưa biết phải báo đáp làm sao, thật làm người ta phiền não. Lại thêm chuyện hắn kề cạnh lúc sinh tử, chuyện này trước nay chưa từng có, làm lòng tôi lại càng thêm lo lắng, vô cùng cảm kích, nếu muốn nói văn vẻ, thì tôi đã không còn ghét hắn nữa, ân oán lúc xưa cũng tiêu tan, trong tâm chỉ còn chuyện báo ân cho hắn. Nhưng suy đi nghĩ lại, trong lòng lại ngổn ngang, tâm trạng này thật giống với Bích Dao mỗi lúc nghe được tin Ly Quang tới thăm Vương phủ Đông Hải, nàng ta gần như lật nhào tủ quần áo của mình, tìm một bộ xinh đẹp nhất để mang tới gặp Ly Quang.

Tôi thường nghĩ mãi mà không hiểu, chẳng qua chỉ là một lần gặp mặt thôi, sao lại lắm chuyện như vậy? Cuối cùng cũng hiểu, chỉ là do quá để ý tới đối phương.

Mặc dù tôi không vui vẻ chờ mong như Bích Dao đối với Ly Quang, nhưng phần tâm ý dành cho Nhạc Kha cũng có chút giống giống, cũng không biết nói thế nào cho phải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.