Long Phượng Tình Trường

Chương 118: Hậu ký 3




Hối hận vì quen biết hắn?

Hối hận dẫn hắn đi tới thành San Hô mà người ngoài khó tìm thấy?

Nàng bị sự áy náy trong lòng và đoạn tình kia giết chết. Lúc tất cả những người còn sống sót trong tộc trốn vào mật thất thì nàng lại thừa dịp loạn lạc mà trốn ra, cố ý phải đợi người kia. . . . . .

Nàng đến chết cũng không dám tin, người có mối thù giết cha diệt tộc với nàng chính là người thiếu niên mà nàng từng yêu say đắm, đau khổ chờ đợi.

Hồng Ngạc của hắn, cuối cùng đã hóa thành bọt nước, tan biến trên mặt biển.

Nhưng hắn không thể quên, ngày đó lúc đi đến thành San Hô tiêu diệt tàn dư của Giao tộc, nhị ca từng hạ lệnh: “Tam đệ, đệ từng đi đến thành San Hô, lần này do đệ dẫn đường?”

Nhị ca, người từng nói với hắn câu ấy, không thể tha thứ được, hạ chỉ cấm y không được bước vào Thiên giới nửa bước, không bằng nói là hắn không thể tha thứ cho chính mình. Trên đời này còn có một loại cảm xúc gọi là giận chó đánh mèo. Nhưng người ấy vui vẻ chịu đựng, cũng chưa từng có lời oán giận nào. Một khắc kia khi tự do bước khỏi A Tỳ Đại Thành, mấy ngàn năm sau cũng chưa từng rời khỏi U Minh giới.

Hắn đứng trên đám mây cao cao, phóng tầm mắt nhìn khắp thiên hạ, lục giới ai cũng tôn kính hắn, lẽ ra nên vui sướng, nhưng mà chỉ có bản thân hắn biết, trở lại Cần Đức Điện, ngồi trên ngai vàng Thiên Đế, nội tâm của hắn có bao nhiêu hoảng loạn, có bao nhiêu trống trải.

Có tiểu tiên quan báo lại, mấy ngày gần đây Tu La Vương và cháu gái Dự Diên đếnU Minh giới thăm bạn, cùng Nhân Thánh Đại Đế chơi cờ bên bờ sông Vong Xuyên, người ngồi cùng đúng là Lăng Xương, vị nhị ca kia của hắn.

Trước mặt hắn, là chồng công văn như núi, vĩnh viễn có xem cũng xem không hết.

Rốt cuộc ai mới là người bị phạt xuống A Tỳ Đại Thành chịu hình đây, ngay chính hắn cũng hiểu rõ tình hình đảo lộn này.

Lăng Xương đã thoát khỏi biển khổ, giờ phút này đang hái hoa bỉ ngạn đỏ tươi chơi đùa với tiểu cô nương vừa mới hóa thành hình người. Tiểu cô nương kia mặc áo choàng nhỏ màu đỏ như lửa, trên đầu dùng dải lụa hồng buộc thành hai bím, gương mặt nhỏ tròn tròn, đôi đồng tử linh động, trong mắt tràn đầy cảnh giác, tuy rằng liếc nhìn chằm chằm đóa hoa bỉ ngạn đỏ như máu trong tay hắn, nhưng thân hình nhỏ theo bước chân bước tới của hắn mà lùi về phía sau hai bước, cắn chặt môi, sau một lúc lâu mới tỏ vẻ mạnh mẽ quát: “Đứng lại! Ngươi là ai?”

Nam tử có gương mặt xinh đẹp, vẻ mặt an nhàn khóe môi âm thần co rút, thật không thể hiểu con gái của tiểu ngốc điểu từ nhỏ sinh trong hủ mật, vì sao vẫn có dáng vẻ cảnh giác như con thú nhỏ trong núi thế? Con bé có vài phần giống mẫu thân của mình, người bên ngoài đối tốt với con bé, con bé cứ cân nhắc mãi, nhưng vẫn không dám nhận, dù sao cũng khiến cho lòng người cảm thấy thất bại, nhưng hiện giờ, tất cả đều hóa thành nụ cười nhạt, tựa như mây mỏng gió nhẹ.

Đợi đến khi hắn tốn hết nửa canh giờ trấn an tiểu cô nương này, tỏ vẻ hắn không hề có mục đích bất lương, sau khi có ý đồ hối lộ mới khiến cho tiểu cô nương mới năm trăm tuổi này ôm một bó hoa to giả vờ dáng vẻ ông cụ non kiễng mũi chân thử vỗ vai hắn, kết quả có chút ảm đạm khi phát hiện ra chiều cao của mình không đủ, dùng cằm ám chỉ Tu La Vương tiền nhiệm đang cùng Nhân Thánh Đại Đế chơi cờ cách đó không xa đang thua thê thảm đến độ phải vò đầu bứt tai, thở dài nói: “Thúc thúc người không cần ngạc nhiên, ông ngoại thích dẫn theo ta đi chung quanh, phụ thân lại luyến tiếc, muốn ta luôn ở bên cạnh phụ thân, cho nên mỗi lần nhận được lễ vật của phụ thân và ông ngoại đều phải hỏi rõ ràng có điều kiện gì, Diên nhi cũng không thể tùy tùy tiện tiện đồng ý yêu cầu của nam tử.”

Nhiếp Phần lén liếc nhìn cháu gái bảo bối một chút, nghi hoặc nói: “Lăng Xương tiểu tử này ở U Minh giới cũng mấy ngàn năm rồi, sao ta thấy hiện giờ càng ngày càng thanh tĩnh không có chí tiến thủ? Hắn sẽ không âm thầm tính toán gì chứ?”

Nhân Thánh Đại Đế nhặt lên một quân cờ “Ba” một tiếng phá hủy đường lui của Nhiếp Phần, chậm rãi trả lời: “Tiểu tử này nói sinh tử luân hồi, đây là điểm cuối, hắn đã dừng lại tại điểm cuối cùng.”

Dù sao thần tiên cũng không nhập luân hồi, chỉ cần tiểu tử này không phải chờ con gái nhà mình thì hắn muốn dừng đâu cũng được, dừng bao lâu cũng thế, chẳng có can hệ gì đến ông. Nhiếp Phần thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó mới chậm chạp phát hiện bàn cờ này mình thua rồi.

Con gái của ông, từ sau khi sinh hạ tiểu bảo bối Dự Diên đã bị ông đẩy lên ngai vàng Tu La Vương, còn mình dẫn theo cháu gái nhỏ đi dạo chơi khắp nơi. Nhạc Kha mong ngóng con gái chào đời hết năm trăm năm, lúc bé sinh ra đời còn chưa ôm đủ thì đã bị nhạc phụ đại nhân nhanh chóng mang đi. Lần này vợ cũng không bị cướp đi nữa, nhưng vợ ngồi trên ngai vàng Tu La Vương ba ngày thì đã giả bộ bệnh hết hai ngày để lười biếng, chưa tới nửa tháng, hắn – vị phụ chính vương phu này vô hình chung đã tiếp nhận chính vụ của thành Tu La, mỗi ngày đều bận rộn điên cuồng.

Dự Diên, đứa con gái bảo bối của hắn, giờ phút này đang mở to hai mắt nhìn thúc thúc trước mặt, ngạc nhiên nói: “Thúc thúc, thì ra thúc biết mẹ của con ư?”

Lăng Xương gật gật đầu, cười nói: “Mẹ của con năm đó rất là cần mẫn…”Cả ngày kéo chổi, cho dù chưa từng làm được bao nhiêu, ít nhất liếc nhìn cũng ra dáng rất chi là chăm chỉ?

Nào ngờ Dự Diên lại lộ ra vẻ mặt khinh thường, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một hồi: “Thúc thúc, thúc đừng gạt con nữa. Mẹ con siêng năng cần mẫn? Cả thành Tu La đều biết mẫu thân lười đến mức nhân thần đều căm phẫn, tuy rằng làm Tu La Vương, suốt một năm ngay cả Thất Diệp Đường cũng chưa từng bước đến nửa bước, cả ngày trừ ăn ra thì ngủ, may mà có phụ thân giúp người, mỗi ngày bận rộn không ngừng… phụ thân của con cũng quá đáng thương . . . . . .”

Cô bé nhỏ phiền muộn thở dài.

Vương Phu Nhạc Kha mỗi ngày bận rộn đến đầu óc choáng váng, thường ngày còn phải đối phó với những chiến thư do nam nhi tộc Tu La gửi cho tân Tu La Vương, sau khi gặp những thống lĩnh trẻ tuổi hạ thủ không nương tình như Ma Lạc Hùng Lực thay phiên nhau khiêu chiến, mỗi ngày khi phê xong công văn, cước bộ nhẹ nhàng hướng về phía Minh Sắt Điện, xa xa nhìn thấy tiểu ngốc điểu đang ngủ trên tấm thảm dày trải dưới bóng cây, không chút phòng bị nằm phơi mình dưới ánh mặt trời, ánh nắng xuyên qua kẽ lá tạo thành những cái bóng lốm đốm in trên mặt nàng, không gian yên tĩnh ấm áp hiện tại khó mà có thể hình dung hết, giống như thoát khỏi giấc mộng đã tan vỡ mấy vạn năm trước,cô gái ấy từ nhỏ chân nam đá chân chiêu mà lớn lên, vùng vẫy trong đao phong kiếm kích và những thương tổn trầy trụa do gai đời sắc nhọn, vẻ mặt phòng bị như con thú nhỏ từ trong rừng ra đã hoàn toàn dỡ xuống, thoải mái nhắm mắt, khóe môi hơi cong lên bình yên ngủ say trong đình viện nhà mình, đắm chìm trong giấc mộng đẹp.

Không lâu trước đó có binh sĩ Tu La đến bẩm báo, gần trăm năm nay, thỉnh thoảng có người đứng từ xa chăm chú nhìn thành Tu La, dựa theo dáng người trang phục kia, có lẽ là Giao Vương Ly Quang, nhưng không chờ bọn họ tới gần thì người ấy đã mất bóng dáng. Tưởng tượng bóng dáng yên lặng nhìn chăm chú của người ấy, trong lòng hắn cảm thấy mình quá may mắn, may mắn là ngốc điểu này lựa chọn hắn nên người từ phía xa nhìn chăm chú mới không phải là hắn.

Nhanh nhẹn bước tới, hắn ngồi xuống, nhẹ ôm ngốc điểu đang ngủ say vào lòng, dường như cảm nhận được mùi hương thạch quỳnh hoa quen thuộc, nàng cọ cọ lồng ngực hắn, tìm một vị trí thoải mái, mơ mơ hồ hồ hỏi: “Trở về rồi à?” Căn bản không cần câu trả lời của hắn, nàng chôn mặt trong lòng hắn, lại ngủ thật say.

Tim hắn chưa bao giờ có cảm giác an bình tốt đẹp đến thế.

Nguyện ý cưng chìu nàng, dung túng nàng, mặc nàng đánh mà không đánh lại, nguyện ý nâng nàng trong lòng bàn tay, nguyện ý thay nàng làm hết trách nhiệm đối với dân chúng một thành mà không hề có một câu oán hận, nguyện ý cả đời này che chở nàng trong lồng ngực của hắn, không để cho nàng lại chịu mưa gánh gió, bị người ta làm nhục, không để cho lòng nàng tràn đầy đau khổ hoảng sợ, không chỗ dựa vào.

Thì ra, trên trời dưới đất, ngàn vạn năm, thứ hắn muốn chẳng qua là nụ cười không hề lo lắng đề phòng của nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.