CHƯƠNG 830
Anh thừa nhận, quả thật mình không thể ở bên cô mà không có chút khúc mắc nào.
Thế nhưng anh vốn dĩ chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn.
Nhưng anh cũng không phải không biết, quan hệ vợ chồng lạnh nhạt khác thường, đối với cô hay là đối với mình thì đều là một sự tra tấn.
Giờ phút này, Đường Hạo Tuấn chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Cùng chung tâm trạng, Tống Vy ngồi trên xe taxi cũng không vui vẻ gì.
Mặc dù cô đã tiếp tục cho thám tử điều tra chuyện mười tám năm trước, thế nhưng Đường Hạo Tuấn lại nói trong tay anh có chứng cứ mẹ cô đã đâm xe.
Nói cách khác, thám tử cô mời có thể cũng không điều tra ra được tin tức hữu dụng nào cả.
Cho nên cô mới nói ra, cô nói lời này để Đường Hạo Tuấn suy nghĩ thật kỹ về mối quan hệ của bọn họ. Bởi vì một khi thám tử bên cô thật sự không điều tra ra được điều gì cả thì cô không có cách nào rửa sạch tội danh cho mẹ mình, trong mắt Đường Hạo Tuấn cô vẫn sẽ là con gái kẻ thù của anh.
Như vậy thì chi bằng cô nói rõ với anh sớm một chút, để anh suy nghĩ kỹ mối quan hệ của bọn họ.
Mặc dù có một số tình cảm khó có thể cắt đứt, nhưng như vậy cũng không phải là không thể buông bỏ, cắt đứt sớm được chút nào thì đều tốt cho cả hai.
Đang nghĩ ngợi thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Tống Vy lấy lại bình tĩnh, chỉnh đốn lại nỗi lòng rối như tơ vò của mình, lấy điện thoại di động ra nhìn xem.
Thấy là bệnh viện gọi tới, trong đầu hiểu ra là có chuyện gì đó, vội vàng nghe: “A lô, xin chào!”
“A lô, xin hỏi là cô Tống phải không?” Đầu bên kia điện thoại là giọng của một người phụ nữ dịu dàng lễ phép.
Tống Vy gật đầu: “Đúng là tôi.”
“Xin chào cô Tống! Hai ngày trước, cô đến làm giám định ADN ở bệnh viện chúng tôi đã có kết quả rồi. Xin hỏi cô có thời gian tới đây lấy hay không?” Y tá hỏi.
Tống Vy nắm chặt điện thoại: “Có, tôi lập tức tới ngay đây.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Tống Vy bảo tài xế quay đầu đi bệnh viện.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, tâm trạng cô thấp thỏm tới khoa xét nghiệm, tìm được bác sĩ làm giám định cho cô lúc ấy.
Bác sĩ nhận ra cô.
Dù sao thì vẻ ngoài cô thực sự rất xinh đẹp xuất chúng, khiến người khác muốn quên cũng khó.
Bác sĩ không vòng vo gì, đưa ngay cho cô một túi tài liệu.
Sau khi nhận lấy, cô cũng không mở ra luôn mà lại đi tới vườn hoa bệnh viện, ngồi xuống ghế đá, sau khi hít sâu một hơi, đè nén sự căng thẳng trong lòng xuống, lúc này tay cô mới run run mở túi tài liệu.
Tống Vy lấy kết quả giám định ở bên trong ra, mặt trước cũng không thèm xem, cô lật thẳng đến trang cuối cùng, xem kết quả.
Nhưng vừa thấy kết quả này, sắc mặt cô trở nên cứng đờ, tay chân lập tức lạnh như băng.
Không phải, lại thật sự không phải!
Tại sao có thể như vậy chứ?