CHƯƠNG 658
Cô rụt tay lại, nhìn Lâm Giai Nhi: “Ca phẫu thuật của cô Lâm suôn sẻ chứ?”
“Cảm ơn cô Tống đã quan tâm, mọi việc đều thuận lợi.” Lâm Giai Nhi mỉm cười gật đầu.
“Vậy là tốt rồi, cô Lâm dưỡng bệnh cho tốt nhé, tôi về trước.” Tống Vy vén tóc nói tiếp.
“Anh đi với em.” Đường Hạo Tuấn đột nhiên nói.
Không chỉ Tống Vy, mà Lâm Giai Nhi cũng ngây ngẩn cả người.
Cô ta vừa tỉnh dậy sau ca phẫu thuật mà anh đã định đi?
“Hạo Tuấn, cậu đi rồi thì tôi phải làm sao?” Lâm Giai Nhi cắn môi, giọng điệu có vẻ ấm ức.
Tống Vy khinh bỉ trong lòng, nhưng ngoài miệng cũng nói: “Phải đấy, ông xã à, cô Lâm…”
“Công ty có một cuộc họp rất quan trọng. Anh không thể đến muộn được. Giai Nhi ở bên này còn có Mạnh Ngọc và điều dưỡng, không cần lo lắng.” Bốn chữ cuối cùng là Đường Hạo Tuấn đối mặt với Lâm Giai Nhi mà nói.
Cho dù Lâm Giai Nhi có buồn bực trong lòng thì cũng sẽ không tiện giữ anh lại.
Dù sao thì anh cũng đã nói là có một cuộc họp, nếu cô ta giữ anh lại thì không khác gì đang cố tình gây chuyện.
“Tôi hiểu rồi, cậu đi đường cẩn thận.” Khóe miệng Lâm Giai Nhi hơi run lên, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn rời khỏi phòng bệnh, đi ra ngoài bệnh viện.
Trên đường đi, Tống Vy nhìn quầng thâm dưới mắt người đàn ông, thấy giữa hai lông mày anh cũng lộ vẻ mệt mỏi thì không khỏi cảm thấy xót xa: “Tối hôm qua anh không được nghỉ ngơi phải không?”
“Cả đêm anh không ngủ.” Đường Hạo Tuấn bóp sống mũi.
Tống Vy nhíu mày: “Sao anh lại không ngủ?”
“Sửa tài liệu.” Đường Hạo Tuấn hạ tay xuống.
Tống Vy hơi giật khóe miệng: “Vậy là tối hôm qua anh sửa tài liệu cả đêm sao?”
Đường Hạo Tuấn gật đầu rồi không nói gì nữa.
Tống Vy không nói nên lời, lúc đi ra khỏi bệnh viện thấy anh lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, cô bèn giật lấy: “Cả đêm không ngủ thì đừng lái xe. Anh có biết có tai nạn xảy ra do thiếu ngủ không? Cho nên cứ để em lái, bình thường đều là anh đưa em đến công ty, hôm nay để em đưa anh đi.”
Nói xong cô đi về phía xe của anh.
Đường Hạo Tuấn nhìn bóng lưng cô, cười khẽ rồi cầm theo bình giữ nhiệt và cái túi đi theo cô.
Tống Vy lái xe ra chở Đường Hạo Tuấn đi, còn xe của cô thì vẫn đỗ ở bãi đậu xe của bệnh viện, định một lát nữa sẽ thuê người lái đến công ty.
Trên đường đi, Tống Vy liếc nhìn người đàn ông bên ghế phụ: “Dì Vương bảo em mang đồ ăn tới, chắc là anh còn chưa ăn sáng phải không? Ăn luôn trên xe đi.”
Từ tối hôm qua đến giờ Đường Hạo Tuấn chưa ăn gì, vốn dĩ cũng đang đói bụng nên nghe vậy cũng không từ chối, mở bình giữ nhiệt ra bắt đầu ăn sáng.
Vì muốn cho anh ăn xong nên Tống Vy cố ý lái xe chậm hơn, đoạn đường một tiếng mà cô đi mất một tiếng hai mươi phút, cuối cùng cũng tới được dưới lầu của tập đoàn Đường Thị.
“Đến rồi.” Tống Vy dừng xe.
Đường Hạo Tuấn cũng vừa văn ăn xong bữa sáng, đang lấy khăn giấy lau miệng.