CHƯƠNG 649
“Chuyện đó thì không.” Mạnh Ngọc lắc đầu: “Lúc cô ấy gọi điện cho tôi thì khóc nức nở trong điện thoại, rất đau lòng, nói mình không cố tình. Vậy nên tôi đoán có khi nào các cậu bắt nạt cô ấy không?”
Đường Hạo Tuấn ồ lên: “Vậy cậu không hỏi cô ấy xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Tôi hỏi rồi nhưng cô ấy chỉ khóc mãi, chẳng nói năng gì. Thế nên tôi mới gọi cho cậu đó thôi? Hạo Tuấn, rốt cuộc là sao?” Mạnh Ngọc cau mày hỏi.
Đường Hạo Tuấn nhả khói thuốc, kể hết mọi chuyện.
Mạnh Ngọc nghe xong thì ngơ ngác, một lúc lâu mới lên tiếng: “Tại sao cô ấy lại làm ra chuyện như vậy?”
Anh ta không thể hiểu nổi, chẳng phải chỉ chạm vào đàn piano của cô ấy thôi à?
Chỉ có thế mà cô ấy đã kích động, còn ra tay đẩy ngã một đứa bé. Đây còn là Giai Nhi mà anh ta biết nữa không?
Giờ phút này, trong lòng Mạnh Ngọc bắt đầu hoài nghi, phải chăng cô gái nhỏ đơn thuần, hiền lành trong mắt mình đã biến mất rồi chăng?
Có lẽ là vậy, trước đó cô ấy còn chối bỏ chuyện hãm hại Tống Vy nữa mà.
Nghĩ như thế, Mạnh Ngọc cười khổ: “Hạo Tuấn, có phải trong lúc mà chúng ta không biết thì Lâm Giai Nhi đã thay đổi, trở thành con người khác không?”
Đường Hạo Tuấn không biết nên đáp thế nào về việc này: “Tôi biết.”
“Vậy cậu định xử lý thế nào?” Mạnh Ngọc dò hỏi.
Mặc dù trong lòng anh ta thất vọng với Giai Nhi nhưng vẫn yêu cô ta, anh ta cũng không muốn Đường Hạo Tuấn trừng phạt nặng với cô ta.
Đường Hạo Tuấn như có thể đọc được suy nghĩ trong lòng Mạnh Ngọc, anh gạt tàn thuốc, trả lời: “Tôi không làm gì cô ấy cả, tôi chỉ nói là đợi sau khi kết thúc tiệc hồi phục thì cho cô ấy về nhà họ Cố.”
“Như vậy cũng tốt.” Mạnh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, sau đó như nghĩ đến điều gì, lại nói: “Đúng rồi, tuần sau đưa cô ấy tới bệnh viện một chuyến đi, phải làm phẫu thuật giác mạc thôi. Mắt cô ấy đã bắt đầu xuất hiện chứng mù tạm thời rồi.”
“Tìm được giác mạc thích hợp rồi à?” Đường Hạo Tuấn hỏi.
Mạnh Ngọc nhún vai: “Giác mạc tôi tìm cho cô ấy đã đến thời gian quy định, giác mạc cô ấy tự tìm thì không có. Tôi hỏi người hiến giác mạc còn sống không thì cô ấy im lặng, tôi đoán là vẫn còn sống. Nếu còn sống thì chúng ta không thể lấy được, chỉ có thể dùng giác mạc khác để phẫu thuật cho cô ấy.”
“Ừ, thế cũng được.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
“Hạo Tuấn, cũng trễ rồi nên tôi về nghỉ ngơi đây. Ban ngày phải thực hiện một ca phẫu thuật dài tận tám tiếng nên mệt chết đi được.”
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng.
Cúp máy, anh đút điện thoại vào túi quần rồi xoay người trở lại phòng ngủ.
Tống Vy vừa hay đã tắm xong, trông thấy Đường Hạo Tuấn từ ban công đi vào, còn ngửi thấy mùi thuốc lá bèn nhíu mày: “Hút thuốc à?”
Đường Hạo Tuấn không phủ nhận, anh cởi áo khoác, ném lên ghế sô pha: “Hút một điếu thôi, khó ngửi lắm sao?”
Anh hỏi cô.
Cô lắc đầu nói: “Cũng không phải, mùi thuốc lá này rất thơm. Chỉ là em không thích anh hút thôi. Đã ba mươi tuổi rồi đấy, em hy vọng anh biết cách dưỡng sinh đi.”
Ba mươi? Dưỡng sinh?
Đường Hạo Tuấn nhăn mày: “Em chê anh già à?”
Tống Vy vừa lau tóc vừa cười: “Em không có nói thế nhưng anh cũng không còn trẻ nữa rồi.”