(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");
CHƯƠNG 537
“Vâng.” Tống Vy nhẹ nhàng đáp.
Lưu Mộng thở dài: “Xem ra, đúng là con nên ở bên cạnh cậu ta.”
Năm năm trước vì sự cố ngoài ý muốn mà có mối tình một đêm, năm năm sau gặp lại rồi yêu nhau.
Thật sự là duyên phận.
“Mẹ, nói như vậy là mẹ không phải đối bọn con sao ạ?” Tống Vy mừng rỡ nhìn Lưu Mộng.
Lưu Mộng tức giận bĩu môi: “Phản đối có tác dụng chắc? Hai đứa đã có con với nhau rồi, mẹ phản đối thế nào được nữa, dù có phản đối, con sẽ chia tay với cậu ta sao?”
Tống Vy lè lưỡi, không nói gì.
Lưu Mộng trợn trắng mắt nhìn cô: “Đúng là con gái là con người ta. Được rồi, mẹ hỏi con, chuyện hai đứa trẻ là con của Đường Hạo Tuấn, con nói với cậu ta chưa?”
“Vẫn chưa ạ.” Tống Vy lắc đầu.
Lưu Mộng chọc trán cô: “Sao còn chưa nói? Hai đứa đã ở bên nhau rồi, để hai đứa trẻ và cậu ta sớm biết thì chỉ có lợi chứ đâu có hại, không phải sao?”
“Con biết, chỉ là con vẫn chưa tìm được cơ hội thôi.” Tống Vy ngại ngùng sờ cổ: “Có điều, tháng sau là sinh nhật Hạo Tuấn, con định nói với anh ấy vào ngày sinh nhật, tạo niềm vui bất ngờ cho anh ấy.”
“Tùy con.” Lưu Mộng xua xua tay: “Được rồi, con về trước đi, mẹ muốn nghỉ ngơi một lát, tối nay gọi cậu ta tới ăn cơm. Nói sao thì hiện giờ cậu ta cũng là bạn trai con, mẹ làm mẹ, chắc có thể gặp cậu ta chứ hả?”
“Chuyện này… để con hỏi anh ấy xem.” Tống Vy không lập tức quyết định thay Đường Hạo Tuấn về bữa cơm tối nay.
Dù sao thì, chuyện này vẫn nên dựa theo mong muốn của anh.
Đây là sự tôn trọng.
Lưu Mộng nhìn Tống Vy lấy điện thoại ra gọi cho Đường Hạo Tuấn, nguýt mắt nhìn qua.
Tuy bà cảm thấy đứa con gái này của mình đã bị Đường Hạo Tuấn nắm trong lòng bàn tay mất rồi, nhưng cũng không ngăn cản.
Đôi tình nhân còn đang vui vẻ, bà không nên để người ta chán ghét.
Đường Hạo Tuấn nhanh chóng nghe máy, giọng nói trầm ấm của anh truyền tới: “A lô?”
“Hạo Tuấn, mẹ em muốn gặp anh.” Tống Vy đặt điện thoại lên tai, quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Mộng.
Đường Hạo Tuấn nghe cô nói vậy, không hiểu sao nội tâm trước nay chưa từng kích động lại đột nhiên có chút căng thẳng.
Tuy cảm giác căng thẳng không nhiều, nhưng đúng là có căng thẳng.
Nhưng khuôn mặt anh vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh lạnh lùng, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Được, khi nào?”
“Tối nay!” Tống Vy mỉm cười trả lời.
Đường Hạo Tuấn mím môi.
Không ngờ thời gian lại gấp như vậy sao?
“Hạo Tuấn?” Không nghe được tiếng người đàn ông trả lời, Tống Vy không khỏi cất tiếng gọi anh: “Anh nghe thấy không?”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn khẽ nâng cằm: “Anh biết rồi, vậy tối nay gặp.”
“Được, tối nay gặp!”
Kết thúc cuộc trò chuyện, Đường Hạo Tuấn đặt điện thoại xuống, cả người ngồi thẳng trên ghế trong phòng làm việc, dáng vẻ như đang đối mặt với khó khăn cực đại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");