CHƯƠNG 481
“Anh ấy nói, bây giờ việc chữa trị của anh ấy rất có tác dụng, đã có thể miễn cưỡng ổn định được trạng thái tâm lý của bản thân rồi.” Tống Vy thành thật lại.
Khóe miệng Đường Hạo Tuấn lạnh lùng nhếch lên: “Em lại tin à?”
Tống Vy hổ thẹn nhìn sang chỗ khác: “Em cảm nhận được trạng thái của anh ấy đúng thật là đã ổn định hơn rất nhiều rồi…”
“Cứ mong là vậy đi.” Đường Hạo Tuấn bẻ tay lái.
Anh không tin trong thời gian ngắn như vậy mà việc điều trị của Kiều Phàm đã có hiệu quả đâu.
Cùng lắm cũng chỉ là lừa người khác thôi.
Tống Vy cũng biết Đường Hạo Tuấn không tin lời cô, thở dài một tiếng trong lòng, cũng không nói nhiều thêm nữa, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không nói gì.
Trong xe bỗng chốc trở nên yên lặng, hai người đều không nói gì. Tới tận khi tới nhà trẻ, hai đứa trẻ xuất hiện mới phải vỡ sự im lặng ngột ngạt này.
“Mẹ, ba, hai người cãi nhau hả?” Tống Hải Dương nhìn Đường Hạo Tuấn ngồi ở ghế lái, lại nhìn Tống Vy ngồi ở ghế phó lái, tò mò hỏi.
Tống Vy quay đầu cười với cậu: “Không có.”
“Vậy sao hai người lại không nói câu nào?” Tống Dĩnh Nhi chớp mắt, cũng hỏi.
Tống Vy nhìn sang Đường Hạo Tuấn: “Mẹ và ba đang có chuyện cần suy nghĩ.”
“Vậy ạ.” Hai đứa trẻ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Lúc này cuối cùng Đường Hạo Tuấn mới cất lời: “Ngồi vững nhé, lái xe đây.”
Tống Vy cũng vội vàng dặn dò hai đứa trẻ: “Mau ngồi cẩn thận, đừng có nhúc nhích nữa.”
“Dạ dạ.” Hai đứa trẻ ngoan ngoãn đáp, ngồi cần thận trên ghế cho trẻ con, không nghịch nữa.
Đường Hạo Tuấn khởi động xe, lái về phía biệt thự.
Lúc tới biệt thự, hai đứa trẻ vui vẻ hớn hở xuống xe, chạy vào cửa biệt thự, nhanh chóng chạy tới đi vào bên trong.
Tống Vy không vội mà đứng ở cửa đợi Đường Hạo Tuấn, muốn đợi anh đỗ xe xong thì đi vào cùng anh.
Bởi vậy lúc Đường Hạo Tuấn đỗ xe xong, đi ra khỏi gara thì nhìn thấy cô, còn có chút bất ngờ: “Sao lại không vào?”
“Đợi anh.” Tống Vy xoa bàn tay hơi buốt lạnh, lại hà hơi vào lòng bàn tay.
Bây giờ đã là giữa tháng mười một rồi, thành phố Giang đã bước vào đầu đông, rất lạnh, ở bên ngoài một lát thôi là tay chân sẽ buốt hết.
Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy co ro cả người, nhưng lại không đi vào mà nhất quyết đợi anh, cau mày lại kéo lấy tay cô: “Mau đi vào đi.”
“Ừ.” Nghe ra được sự căng thẳng và quan tâm trong giọng nói của anh, Tống Vy biết, anh đã không còn giận chuyện cô nhắc tới Kiều Phàm nữa rồi, cuối cùng cũng mỉm cười vào biệt thự cùng anh.
Nhưng lúc vào biệt thự, Tống Vy nghe thấy một giọng nữ dịu dàng đang nói chuyện: “Hai đứa tên là gì vậy?”
Là Lâm Giai Nhi!
Cô ta ở đây ư?
Tống Vy lập tức nhìn sang Đường Hạo Tuấn, muốn biết có phải anh gọi Lâm Giai Nhi tới không.
Nhưng nhìn thấy Đường Hạo Tuấn cau mày lại, trong mắt hiện chút kinh ngạc liền hiểu ngay ra, việc Lâm Giai Nhi tới đây không liên quan gì tới anh, điều này khiến lòng cô dễ chịu hơn rất nhiều.
Cô và Đường Hạo Tuấn tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách.
CHƯƠNG 482
Chỉ thấy Lâm Giai Nhi đang ngồi trên sofa, nhìn hai đứa trẻ với khuôn mặt thích thú. Rõ ràng là câu nói ban nãy đang hỏi hai đứa bé.
Nhưng hai đứa trẻ lại ngồi đối diện cô ta, một đứa cảnh giác, một đứa tò mò.
Tống Hải Dương thì cảnh giác, Tống Dĩnh Nhi thì tò mò.
Tống Dĩnh Nhi nghiêng đầu nhìn Lâm Giai Nhi, dường như đang tò mò xem rốt cuộc cô ta là ai.
Còn không đợi Tống Dĩnh Nhi hỏi, khóe mắt Tống Hải Dương thấy Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đi vào liền vội vàng kéo lấy Tống Dĩnh Nhi nhảy xuống sofa, chạy về phía hai người: “Mẹ, ba!”
Nghe thấy hai đứa trẻ gọi ba, ánh mắt Lâm Giai Nhi bỗng trở nên âm trầm, nhưng rất nhanh đã quay trở lại bình thường, nhanh tới mức không ai nhìn thấy.
Tống Vy khom lưng, xoa đầu hai đứa trẻ: “Chậm thôi.”
“Mẹ ơi, cô đó là ai vậy ạ?” Tống Dĩnh Nhi nghiêng người, chỉ vào Lâm Giai Nhi rồi hỏi.
Tống Vy nhìn Lâm Giai Nhi, mỉm cười: “Được rồi, đừng hỏi nữa, lên tầng cùng anh trai đi. Hải Dương, dẫn em gái lên đi.”
Tống Hải Dương gật đầu: “Con biết rồi, mẹ.”
Nói xong, cậu bé kéo lấy Tống Dĩnh Nhi đi lên tầng.
Đường Hạo Tuấn ngồi xuống chiếc sofa đối diện Lâm Giai Nhi: “Sao cậu lại tới đây?”
“Tôi nghe Ngọc nói cô Tống và hai con của cô ấy đã chuyển tới chỗ cậu rồi. Tôi tò mò hai đứa con của cô Tống ấy mà, cho nên mới tới đây xem thử.” Lâm Giai Nhi nhìn sang Tống Vy: “Cô Tống, hai con của cô trông đáng yêu thật đấy, tên là gì vậy?”
Tống Vy cũng đi về phía sofa, nhưng không ngồi xuống cùng Đường Hạo Tuấn mà tự chọn ngồi riêng một mình.
Đường Hạo Tuấn thấy vậy, ánh mắt trầm xuống, còn có chút không vui, nhưng cũng không nói gì.
Cô ngồi vào sofa, đặt túi xách xuống rồi mới trả lời Lâm Giai Nhi: “Anh trai tên Hải Dương, em gái tên Dĩnh Nhi.”
“Hải Dương, Dĩnh Nhi… Tên nghe kêu thật đấy. Đặc biệt là Hải Dương, chẳng những tên hay mà vẻ bề ngoài cũng không tầm thường, giống Hạo Tuấn vô cùng. Nếu không phải đã biết là không thể thì tôi còn thực sự tưởng Hải Dương là con của Hạo Tuấn đấy.” Lâm Giai Nhi cầm cốc nước, cười sâu xa rồi nói.
Đường Hạo Tuấn vắt chéo hai chân: “Bây giờ hai đứa Hải Dương chính là con của tôi.”
“Ý tôi nói là con ruột.” Lâm Giai Nhi hờn dỗi nhìn anh, sau đó lại nhìn sang Tống Vy: “Cô Tống, có khi nào Hải Dương thực sự là con của Hạo Tuấn không?”
“Đương nhiên không phải!” Tống Vy mỉm cười trả lời, nhưng trong lòng thì lại giật mình, cụp mắt xuống che giấu sự hoảng loạn trong đó.
Toi rồi, có khi nào Lâm Giai Nhi đang nghi ngờ quan hệ giữa Hải Dương và Đường Hạo Tuấn không?
Nếu thực sự là như vậy, có phải Lâm Giai Nhi sẽ âm thầm điều tra, hoặc là làm giám định ADN không?
“Cô Tống đang nghĩ gì vậy?” Lâm Giai Nhi uống một ngụm nước, tiếp tục nói.
Tống Vy lắc đầu: “Không có gì.”
“Thế à.” Lâm Giai Nhi gật đầu, đột nhiên nghiêng người về phía trước: “Cô Tống, tôi muốn biết ba của hai đứa trẻ là ai, vì sao hai đứa con của anh ta lại giống Hạo Tuấn tới như vậy?”
Nghe thấy thế, Đường Hạo Tuấn cũng nhìn sang Tống Vy.
Thực ra anh cũng luôn muốn biết cô đã từng ở bên ai. Không phải là để ý, chỉ là muốn biết quá khứ của cô thôi.