Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 461-462




CHƯƠNG 461

Tống Vy không đáp lại, vẫn nhắm chặt mắt lại mà ngủ.

Đường Hạo Tuấn cau mày lại.

Lúc này dì Vương đột nhiên nói: “Cậu chủ, tôi thấy sắc mặt của cô Tống hình như hơi bất ổn, sao đỏ quá vậy? Không phải bị sốt đấy chứ?”

Bị sốt?

Nghe thấy hai chữ này, sắc mặt Đường Hạo Tuấn lập tức căng thẳng, vội vàng vươn tay ra sờ trán Tống Vy.

Sờ thử, đúng thật là bị sốt rồi.

Trán cô vô cùng nóng, mặt cũng rất đỏ, rõ ràng là bị gió lạnh thổi trong lúc đợi anh.

“Cậu chủ, cô Tống làm sao vậy?” Dì Vương quan tâm hỏi.

Đường Hạo Tuấn thu tay lại, không che giấu được giọng nói nặng nề: “Bị sốt rồi.”

“Đúng là thế thật ư!” Dì Vương cảm khái.

Đường Hạo Tuấn khom lưng bế Tống Vy từ trong xe ra, đi về phía cửa biệt thự.

Dì Vương vội vàng đi theo, che ô cho hai người.

Sau khi vào biệt thự, Đường Hạo Tuấn trực tiếp bế Tống Vy lên phòng ngủ chính trên tầng ba, cũng chính là giường trong phòng anh, sau đó quay người lại dặn dò dì Vương vừa vào cùng: “Dì gọi bác sĩ tới đây ngay đi.”

“Được.” Dì Vương gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ.

Đường Hạo Tuấn cũng không rảnh rỗi, lấy một bộ quần áo sạch sẽ từ trong phòng thay đồ ra thay cho Tống Vy.

Sau đó anh lại đứng dậy đi vào phòng tắm vắt một chiếc khăn lông ẩm, đắp lên trán Tống Vy.

Làm xong những việc này thì bác sĩ cũng tới.

Đường Hạo Tuấn đứng bên cạnh giường, chăm chú nhìn bác sĩ khám cho Tống Vy không rời mắt.

“Cô ấy thế nào rồi?” Đường Hạo Tuấn siết chặt hai nắm tay hỏi.

Bác sĩ mở hộp y tế ra: “Cô ấy không sao, bị sốt bình thường thôi, thêm vào đó gần đây quá mệt mỏi, lại hứng gió lạnh nữa, khí lạnh vào người nên mới đột nhiên như vậy, tiêm một mũi nghỉ ngơi một đêm là được.”

Nghe thấy lời này, trái tim căng chặt của Đường Hạo Tuấn cuối cùng cũng thả lỏng, đến cả hai nắm tay đang siết chặt cũng buông ra.

Sau đó bác sĩ tiêm xong cho Tống Vy, chào tạm biệt rồi rời đi.

Lúc này Đường Hạo Tuấn mới có thời gian đi vào phòng tắm tắm rửa thay quần áo.

Đợi anh tắm xong, mặc áo tắm màu đen lên, lau tóc đi ra từ phòng tắm thì đúng lúc dì Vương bưng một bát gì đó đen thùi lùi đẩy cửa đi vào: “Cậu chủ, đây là canh gừng, cậu cũng uống một bát xua tan khí lạnh đi, đỡ bị cảm.”

Đường Hạo Tuấn nhìn cái bát canh gừng chỉ ngửi thôi cũng đã hơi gay mũi, tuy trong lòng kháng cự nhưng lại không khước từ. Sau khi vắt khăn lông lên cổ thì một tay nhận lấy bát canh, cau mày uống một hớp hết bát canh gừng.

Uống xong, anh nhăn mặt đưa bát qua: “Hải Dương với Dĩnh Nhi đâu rồi?”

“Bọn trẻ đã ngủ rồi.” Dì Vương vui vẻ mỉm cười nhận lấy chiếc bát không rồi trả lời.

CHƯƠNG 462

Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng: “Giờ cũng không còn sớm nữa, dì Vương cũng đi nghỉ ngơi đi.”

“Được, vậy cậu chủ cũng ngủ sớm đi nhé.” Dì Vương gật đầu, quay người đi ra ngoài.

Đường Hạo Tuấn đóng của phòng lại, rút khăn lông trên cổ xuống tiếp tục động tác lau tóc ban nãy. Đợi tóc khô một nửa, anh mới vứt khăn lông lên sofa, đi tới bên giường vén chăn lên nằm vào, ôm lấy Tống Vy ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau.

Ngay lúc Đường Hạo Tuấn vừa mới tỉnh dậy đã kiểm tra tình hình của Tống Vy, sờ lên trán cô, xem cô đã hạ sốt hay chưa.

Sau khi sờ thấy trán cô đã không còn nóng nữa, anh cúi đầu hôn lên mặt cô, rồi rời giường đi làm vệ sinh cá nhân, sau đó thay quần áo ra khỏi phòng đi xuống tầng.

“Ba ạ.” Trong phòng khách ở tầng một biệt thự, hai đứa trẻ đang ngồi trên sofa xem TV. Nhìn thấy Đường Hạo Tuấn đi xuống, lập tức ngọt ngào chào một tiếng.

Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng với ánh mắt dịu dàng, đi tới hỏi hai đứa trẻ: “Chuyển tới đây có quen không?”

“Quen ạ.” Tống Hải Dương gật đầu trước.

Tống Dĩnh Nhi cũng không chịu tụt lại phía sau, lắc lư hai cánh tay nhỏ nói: “Ba ơi, Dĩnh Nhi thích chỗ này lắm. Phòng rộng, còn có rất nhiều búp bê nữa.”

Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô bé con, Đường Hạo Tuấn không nhịn được vươn tay ra xoa đầu cô bé: “Thích thì tốt, nếu như có thiếu cái gì thì nói với bà Vương, để bà ấy chuẩn bị cho các con.”

“Cái gì cũng được ạ?” Đôi mắt Tống Hải Dương phát sáng hỏi.

Đường Hạo Tuấn nhìn sang cậu: “Chỉ cần không phạm pháp thì đều được.”

Với năng lực của anh, chỉ cần hai đứa trẻ muốn, anh đều có thể thỏa mãn.

Tống Hải Dương phấn khích bật cười: “Ba ơi, con muốn một phòng sách với một chiếc máy tính, còn rất, rất nhiều sách nữa, nhất là sách liên quan tới máy tính.”

“Máy tính?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Con hiểu được à?”

“Hiểu ạ, anh trai giỏi lắm luôn.” Tống Dĩnh Nhi gật cái đầu nhỏ: “Anh trai chơi máy tính giỏi lắm, mẹ còn nói anh trai là… hacker gì đó? Phải cái này không anh?”

Bé quay đầu sang nhìn Tống Hải Dương.

Tống Hải Dương “ừ” một tiếng: “Phải!”

Tuy mẹ dặn các bé không được nói cho bất kì người nào biết chuyện cậu là hacker.

Nhưng cậu cảm thấy với mức độ thông minh của chú Đường thì chẳng bao lâu sẽ phát hiện ra thôi, như vậy chi bằng chủ động nói ra.

“Con biết kỹ thuật hacker à?” Con ngươi Đường Hạo Tuấn chấn động, vô cùng kinh ngạc.

Từ lâu anh đã biết cậu bé này rất thông minh, vượt xa những đứa trẻ đồng trang lứa, nhưng không ngờ rằng, anh vẫn đánh giá thấp cậu bé. Không ngờ cậu còn có bản lĩnh như vậy.

Đường Hạo Tuấn bất giác cảm thấy một niềm tự hào dâng lên trong lòng.

“Được, ba sẽ cho người đi chuẩn bị phòng sách và máy tính, cả những sách liên quan tới máy tính luôn.

Muộn nhất là mai là hoàn thành.” Đường Hạo Tuấn thu lại sự kinh ngạc trong lòng, nhìn Tống Hải Dương rồi nói.

Tống Hải Dương vui tới nhảy xuống khỏi sofa, chạy tới trước mặt anh: “Ba ơi, ba ngồi xuống đi.”

“Sao thế?” Tuy miệng Đường Hạo Tuấn thì hỏi như vậy nhưng cơ thể lại ngồi xuống không chút do dự.

Tống Hải Dương vươn hai tay ra ôm lấy mặt Đường Hạo Tuấn, hôn lên mặt anh một cái: “Cảm ơn ba ạ.”

“Con cũng muốn!” Tống Dĩnh Nhi thấy vậy cũng chạy tới trước mặt Đường Hạo Tuấn, đẩy Tống Hải Dương ra, hôn một cái lên bên má khác của Đường Hạo Tuấn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.