*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
CHƯƠNG 431
Ý muốn nói là nói cảm ơn rồi không cần phải cúi đầu nữa.
Khóe miệng Mạnh Ngọc giật giật, chỉ cảm thấy mình thật vô tội.
Rõ ràng là anh ta không bắt Tống Vy cúi đầu mà, tại sao Đường Hạo Tuấn lại còn tỏ vẻ như anh ta làm sai rồi vậy?
Thôi được rồi, không thể dây vào mấy người đang yêu. Anh ta đi là được chứ gì?
Nghĩ đến đó Mạnh Ngọc liền nhặt mấy túi tóc trên bàn lên rồi rời khỏi văn phòng.
Anh ta không đi được bao lâu thì có một giọng nói dịu dàng truyền đến từ bên ngoài văn phòng: “Ngọc ơi, Hạo Tuấn ở đây à?”
Là Lâm Giai Nhi!
Tống Vy mím đôi môi đỏ mọng, lập tức nhìn về phía cửa: “Hạo Tuấn, cô Lâm đến đó.”
Đường Hạo Tuấn vỗ vai cô: “Anh ra mở cửa.”
Lâm Giai Nhi vẫy tay ra hiệu cho y tá đi ra ngoài trước.
Cô y tá gật đầu, quay người đóng cửa phòng làm việc lại.
Đường Hạo Tuấn đỡ Lâm Giai Nhi đến ghế sô pha đối diện Tống Vy, cau mày nói: “Sao cậu không nghỉ ngơi trong phòng bệnh? Chạy đến đây làm gì?”
Lâm Giai Nhi nắm tay anh, chậm rãi ngồi xuống: “Tôi nghe y tá nói cậu đến đây nên muốn đến gặp cậu.
Đã mấy ngày rồi tôi không gặp cậu.”
“Mấy ngày nay tôi rất bận.” Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng đẩy tay cô ta ra, lùi hai bước về phía Tống Vy, kéo tay cô ngồi xuống.
Lâm Giai Nhi nhìn động tác của hai người, hai mắt mở to không thể tin được: “Hạo Tuấn, cậu và cô Tống, hai người…”
“Chúng tôi đã ở bên nhau rồi.” Đường Hạo Tuấn siết chặt tay Tống Vy.
Tống Vy mỉm cười gật đầu một cái.
Huyết sắc trên mặt Lâm Giai Nhi trong phút chốc đã không còn nữa, cô ta không muốn tin những gì mình nghe thấy, lắc đầu lẩm bẩm: “Không, không, làm sao hai người có thể…”
Còn chưa nói xong thì mắt chợt đảo tròn, cô ta ngã xuống ghế sô pha ngất xỉu.
Sự việc xảy ra đột ngột khiến cả Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đều giật nảy mình.