*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh Đường, anh không sao chứ?” Cảnh sát chu đáo hỏi một câu.
Đường Hạo Tuấn không trả lời anh ta, nắm chặt tay lại, hai mắt hằn tơ máu nhìn đội trưởng đội đặc nhiệm: “Các người còn đứng đấy làm gì, thông báo cho trực thăng, xuống núi cứu người đi!”
“Tôi đã thông báo rồi, anh Đường đừng nóng vội!” Đội trưởng đội đặc nhiệm ẩn tay vào tay nghe trả lời, sau đó lại chỉ vào mấy người: “Mấy người các cậu, trước tiên bay dù từ đây xuống núi, tìm kiếm vị trí chiếc xe, lát nữa gửi định vị cho trực thăng!”
“Vâng!” Mấy người được chỉ định đáp.
Đường Hạo Tuấn nheo mắt: “Tôi cũng đi!” “Chuyện này.” Đội trưởng có chút do dự.
Dù sao thì thân phận của người đàn ông trước mắt cũng không bình thường, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì họ không gánh vác nổi.
Đường Hạo Tuấn cũng biết đội trưởng đang lo ngại, hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn cảm xúc của bản thân: “Trong xe có người tôi yêu, tôi không thể cứ đứng yên chờ ở đây được.”
Dù Tống Vy sống hay chết, anh cũng nhất định phải tìm được cô.
Nghe vậy, đội trưởng không nói thêm gì nữa, đồng ý để anh đi, sau đó bảo người mang tới cho anh một bộ trang thiết bị.
Đường Hạo Tuấn cứ như vậy theo mấy cảnh sát đặc nhiệm xuống núi.
Tới chân núi, mấy người tách ra, bắt đầu tìm kiếm.
Đường Hạo Tuấn cũng tự mình tìm kiếm ở một nơi, nhưng tìm mãi vẫn không thấy gì.
Anh bắt đầu lo lắng, sắc mặt trầm xuống, nắm tay thành quyền đầm lên thân cây bên cạnh.
Đúng lúc này, bộ đàm trên người anh đột nhiên vang lên, bên trong truyền tới tiếng của đội trưởng: “Anh Đường, tìm thấy cô Tống rồi.”
Ở đâu?” Đường Hạo Tuấn vội vàng cầm lấy bộ đàm, đặt lên gần miệng, gấp gáp hỏi.
"Ở trong một nhà dân”
“Sao lại ở trong nhà dân?” Đường Hạo Tuấn nhíu chặt mày, có điều tạm thời không nghĩ nhiều, lại hỏi: “Tình hình của cô ấy bây giờ...”
Biết anh muốn hỏi gì, đội trưởng khẽ cười đáp: “Anh Đường yên tâm đi, cô Tống vẫn còn sống, tình hình cụ thể lát nữa tôi sẽ bảo đội viên nói với anh, giờ anh may tới nhà dân đi, tôi gửi định vị cho anh”
Dứt lời, điện thoại của Đường Hạo Tuấn lập tức nhận được định vị.
Anh đè nén sự vui sướng trong lòng, nhìn vị trí trên định vị cách mình không quá xa, tắt bộ đàm rồi nhanh chóng qua đó.
Khoảng mười mấy phút sau, Đường Hạo Tuấn tới nơi trên định vị, là một căn nhà gỗ nhỏ tự xây, ngoài cửa còn có hai cảnh sát đặc nhiệm đứng canh.
Hai cảnh sát nhìn thấy anh, đi tới nói: “Anh Đường.”
“Cô ấy ở đâu?”
Đường Hạo Tuấn nắm chặt tay hỏi.
Một cảnh sát làm từ thể mời: “Mời anh đi theo tôi.” Đường Hạo Tuấn đi theo, tới căn phòng trên tầng hai của nhà gỗ.
Cảnh sát mở cửa ra, Đường Hạo Tuần nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng bên trong cánh cửa.
Tống Vy mặc váy hoa màu xám ngồi trên giường, tay bưng một cái bát, đang cúi đầu uống từng ngụm canh đen tuyền.
Là cô, thật sự là cô! Trái tim căng chặt của Đường Hạo Tuấn cuối cùng cũng được thả lỏng, anh nhìn cô, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tống Vy”
Tổng Vy nghe thấy giọng anh, trước tiên có hơi sửng sốt, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, cái miệng nhỏ nhắn ấm ức, khóe mắt đỏ lên, giọng nói có chút đáng thương đáp lại anh: “Tổng giám đốc Đường.”
Đường Hạo Tuấn không thể chịu nổi nữa, bước nhanh tới bên giường, ôm Tổng Vy vào lòng.
Tống Vy bị anh ôm bất ngờ như vậy, không khỏi ngẩn người.
Nhưng rất nhanh Đường Hạo Tuấn đã buông cô ra, nâng mặt cố lên nhìn thật kỹ, như thể đang xem xem cô có bị thương hay không.
Xem xong, anh phát hiện ngoại trừ sắc mặt cô có chút nhợt nhạt, hai má hơi ửng đỏ ra thì không hề có vết thương nào khác, lúc này mới thở phào một hơi, sau đó nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô.
Tống Vy ngây người, mở to mắt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, xấu hổ đỏ mặt đẩy anh, muốn bảo anh buông ra.
Đường Hạo Tuấn cũng thật sự buông cô ra.
Cô vội vàng rụt người lại, che miệng lại không dám nhìn anh: “Tổng giám đốc Đường, vừa rồi anh.”
.