CHƯƠNG 2015
Giang Hạ chớp mắt: “Xin lỗi, ám ảnh anh mang đến cho nhà họ Giang thực sự quá lớn, nếu như anh muốn đối phó tôi, tôi có thể chấp nhận, nhưng mà với ba mẹ tôi, tôi nhất định phải bảo vệ họ, nhưng tôi không có năng lực này, cho nên tôi chỉ có thể nhờ Vy Vy thôi.”
“Cô nói ra những lời này, không sợ tôi không vui, chối hết những chuyện vừa nãy đã đồng ý sao?” Kiều Phàm híp mắt lại nhìn chằm chằm cô.
Giang Hạ cười khổ: “Sợ chứ, làm sao không sợ được, nhưng mà không còn cách nào khác. Anh đã đoán được tôi muốn gọi điện thoại nói cái gì với Vy Vy, cho nên nếu như tôi không trả lời, chẳng phải là anh vẫn có khả năng nuốt lời à? Có lẽ tôi nói ra anh sẽ nể tình thấy tôi thành thật mà còn có thể bỏ qua cho tôi thì sao?”
“Xem ra là em đã nghĩ thông suốt.” Kiều Phàm a lên một tiếng.
Giang Hạ cũng không nhìn ra được rốt cuộc là anh ta đang giễu cợt cô, hay là nói gì, mím mím môi hỏi: “Anh Kiều, tôi có thể gọi điện thoại không?”
“Em gọi đi.” Kiều Phàm xoay mặt qua một bên: “Cho dù tôi không cho em gọi thì em cũng có thể tìm cơ hội liên lạc với cô ấy mà đúng không?”
Giang Hạ lại im lặng một lần nữa.
Kiều Phàm khoát tay: “Em đi ra ngoài đi, đầu tôi hơi đau.”
“Đau đầu hả?” Vừa nghe anh ta nói như vậy, Giang Hạ lập tức căng thẳng, vội vàng ân cần hỏi: “Anh không sao đó chứ, đầu đau lắm hả? Có phải là bởi vì cơn chấn động não vẫn còn chưa khỏi hẳn, để tôi gọi bác sĩ đến đây khám cho anh nha.”
Nói xong liền muốn ấn chuông. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Kiều Phàm bắt lấy cổ tay cô: “Không cần đâu, không có gì, ngủ một lát là được rồi.”
Giang Hạ không ngờ là anh ta đột nhiên nắm lấy tay cô, trong lúc nhất thời cả người ngơ ngác, cúi đầu nhìn bàn tay anh ta đang nắm lấy cổ tay mình, thật lâu sau vẫn không thể thốt lên một tiếng nào.
Dường như Kiều Phàm nhận ra hành động của mình hơi thất thố, nhẹ nhàng buông tay ra, bỏ vào trong chăn, nhịn không được mà vuốt nhẹ, dường như lòng bàn tay còn lưu lại nhiệt độ trên cổ tay cô.
Kiều Phàm rũ mắt xuống che đi thần sắc trong đáy mắt, giọng nói trở nên khàn khàn: “Em đi ra ngoài đi.”
“Được.” Giang Hạ cũng thả tay mình xuống, cúi đầu yếu ớt trả lời một tiếng như tiếng muỗi kêu.
Lúc nãy cô sao vậy chứ?
Tại sao đột nhiên nhịp tim lại trở nên nhanh như thế?
Lúc bàn tay anh đặt lên tay cô, nhịp tim của cô lại đập hỗn loạn, nhịp đập vô cùng nhanh.
Chẳng lẽ bởi vì lúc trước mình yêu anh ta, cho nên chỉ cần anh ta chạm vào cô thì tâm trạng cô sẽ thay đổi?
Nếu thật sự là như vậy, xem ra sau này mình phải cẩn thận hơn, không thể tiếp xúc quá nhiều với anh ta, nếu không thì ai biết được tâm trạng mình lại thay đổi như thế nào.
Hơn nữa, cô sợ nếu mình tiếp xúc càng lâu thì tác dụng thôi miên dần dần giảm bớt, khiến mình nhớ tới anh ta thì thảm rồi.
“Anh Kiều, anh nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài đây.” Giang Hạ thở dài một hơi, cố gắng làm ổn cảm xúc, sau đó đi ra cửa.
Đúng lúc này, Kiều Phàm lại gọi một tiếng: “Tối nay tôi muốn ăn canh mướp.”
“Hả?” Giang Hạ dừng bước: “Canh măng mướp hả?”
Kiều Phàm ừ một tiếng.
Đây là món sở trường của cô.