CHƯƠNG 1998
Trong khoảng thời gian này, anh ta lại nghe thấy những lời Đường Hạo Tuấn nói với Đường Hạo Minh.
Bọn họ bảo, anh ta không hề hận nhà họ Giang, nếu không anh ta đã sớm giết sạch người nhà họ Giang, chứ không để họ vẫn sống nhởn nhơ tới tận bây giờ, thứ anh ta căm hận, chẳng qua là sự vô dụng của bản thân, hận mình không cứu được ba mẹ, nên muốn tìm một nơi để phát tiết mà thôi.
Anh ta không hề hận nhà họ Giang, trái lại, họ còn nói người anh ta thích thật ra chính là Giang Hạ.
Chỉ là anh ta vẫn luôn âm thầm tẩy não bản thân, nói mình hận Giang Hạ, không thích Giang Hạ, về lâu về dài, anh ta mới cảm thấy bản thân hận Giang Hạ thật.
Lúc đầu anh ta còn không tin mấy lời nhảm nhí của Đường Hạo Tuấn và Đường Hạo Minh.
Tận đến một lần khi anh ta gặp lại Giang Hạ, trong lòng bỗng xuất hiện một giọng nói, nói cho anh ta hay, anh ta quả thật đã yêu Giang Hạ, lời đám người Đường Hạo Tuấn nói là thật.
Bởi vì khi gặp lại Giang Hạ, trong lòng anh ta chợt không còn cảm thấy chán ghét cô như trước nữa, trái lại, anh ta rất muốn giữ cô lại, hỏi cô tại sao lại muốn quên đi anh ta!
Chỉ là anh ta còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, thứ nghênh đón anh ta lại là nắm đấm của ba Giang
Hơn nữa chuyện khiến anh ta không thể nào chấp nhận nổi chính là Giang Hạ cứ thế bình tĩnh đứng yên ở đó, ánh mắt cô nhìn anh ta, từ đầu tới cuối đều vô cùng xa lạ.
Tựa như bây giờ vậy.
Kiều Phàm mở mắt, ánh mắt dừng lại trên người Giang Hạ.
Giang Hạ bị anh ta nhìn tới phát run, trong lòng trào dâng cảm xúc sợ hãi không biết tên.
Cô biết, cảm giác sợ hãi này là do bản thân của lúc trước để lại, không phải cảm giác thật bây giờ của cô.
Nhưng nó vẫn không chịu buông tha cô, cô đành nắm chặt cánh tay ba Giang, trốn ra phía sau lưng ông ta.
Nhìn hành động của Giang Hạ khi trông thấy mình, đồng tử của Kiều Phàm co lại, trong lòng nhất thời trào dâng cảm giác khủng hoảng cùng cực.
Cô… thế mà lại sợ anh ta tới vậy!
Ba Giang cũng biết con gái mình rất sợ Kiều Phàm, ông ấy trừng mắt hung tợn nhìn Kiều Phàm một cái, sau đó dịch người đứng trước mặt con gái, giấu kín cô ra sau lưng, không cho Kiều Phàm xem.
Đôi môi mỏng của Kiều Phàm mím lại, không nói gì.
Lúc này, bác sĩ cũng đã kiểm tra xong cho Kiều Phàm.
Giang Hạ hỏi bằng tiếng Anh: “Bác sĩ, anh ta thế nào rồi? “
Cô chỉ tay vào Kiều Phàm.
Tuy Kiều Phàm không nhìn thấy động tác của cô, nhưng câu hỏi thăm này của cô đã khiến đáy mắt anh ta lấp lóe ánh sao.
Cô đang quan tâm tới mình sao?
Bác sĩ đẩy gọng kính, trả lời: “Người bệnh đã thành công tỉnh lại, chứng tỏ anh ta đã không còn nguy hiểm nữa, chỉ cần ở đây nghỉ ngơi thêm vài ngày, đợi khi nào vết thương khỏi hẳn là có thể ra viện.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ.” Giang Hạ mỉm cười cảm ơn.
Sau khi bác sĩ đi khỏi, cô mới thuật lại cuộc đối thoại của mình và bác sĩ bằng quốc ngữ cho ba Giang nghe.
Ba Giang nghe xong, gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Sau đó, ông ấy nhìn sang Kiều Phàm bằng ánh mắt âm trầm: “Nhãi ranh, mạng cậu cũng lớn đấy, cậu nên cảm ơn bây giờ là xã hội pháp trị đi, nếu không tôi nhất định sẽ giết chết cậu.”