CHƯƠNG 1945
Đã biết được tung tích của nhà họ Giang, vậy đương nhiên anh ta sẽ không chậm trễ.
Anh ta nhất định phải đi, xem xem Giang Nghĩa rốt cuộc có thật sự quên đi anh ta không!
Kiều Phàm khuôn mặt u ám nghĩ.
Đường Hạo Minh lấy điện thoại ra, gọi cho một số, bảo người đặt vé máy bay cho Kiều Phàm.
Mấy phút sau, đã đặt xong vé, Kiều Phàm trực tiếp rời khỏi bệnh viện, đi về phía sân bay.
Tống Vy và Giang Hạ đều không biết Kiều Phàm đã biết được tung tích của nhà họ Giang, hơn nữa đã đi qua bên đó.
Mấy tiếng sau, Kiều Phàm đã bước ra khỏi sân bay, ở bên ngoài sân bay, bắt một chiếc xe.
Nhìn chiếc xe đang lái đến đích, khóe miệng Kiều Phàm cong lên một đường cong khiến người khác sợ hãi.
Giang Hạ, tôi đến rồi!
Cùng lúc này, nhà họ Giang.
Giang Hạ lập tức mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy, cả người toàn là mồ hôi, vẻ mặt vô cùng tái nhợt.
Rõ ràng, cô nằm mơ thấy ác mộng, nên tỉnh lại.
Trong mơ, cô mơ thấy một người đàn ông, mặc áo dài màu trắng, cầm dao phẫu thuật, trói cô lên giường phẫu thuật, sau đó dùng dao rạch bụng cô ra, lấy đứa bé vẫn còn sống ở trong bụng cô ra.
Giấc mơ kia thật sự quá đáng sợ, khiến cô bị dọa sợ mà tỉnh lại, nhưng lúc này trong lòng cô cũng vẫn không thể bình tĩnh lại, trái tim đập vô cùng nhanh, còn mang theo cảm giác sợ hãi kỳ lạ, khiến không chịu được mà cuộn người lại.
Mà người đàn ông ở trong giấc mơ, mặc dù cô không nhìn rõ mặt, nhưng cô biết, chắc chắn là Kiều Phàm.
Dù sao đứa bé mà cô mang thai chính là con của Kiều Phàm, chỉ có anh ta mới luôn muốn phá bỏ đứa bé.
Thêm nữa anh ta là bác sĩ, nên tất cả hoàn toàn đều phù hợp với người đàn ông trong mộng.
Người đàn ông kia, chắc chắn là Kiều Phàm.
Giang Hạ không biết mình đang rất tốt, tại sao lại mơ thấy Kiều Phàm.
Từ khi quên đi người đàn ông kia, cô vẫn luôn ăn ngon ngủ ngon.
Nhưng tối nay, lại đột nhiên nằm mơ, khiến cô cảm thấy có linh cảm không tốt.
Giống như lại sắp xảy ra chuyện gì đó.
Đương nhiên, điều này cũng có thể là cô nghĩ nhiều, dù sao Kiều Phàm cũng không biết cô ở đâu, sao có thể có chuyện không hay xảy ra chứ.
Nghĩ vậy, Giang Hạ không nhịn được vỗ mặt mình, muốn để mình bình tĩnh lại, đừng nghĩ nhiều nữa, tránh tự mình dọa mình.
Nhưng mặc dù trong lòng an ủi bản thân như vậy, nhưng Giang Hạ có thể cảm nhận được, trong lòng mình vẫn không thể bình tĩnh lại, vẫn rất loạn, rất loạn.
Cô không biết mình bị làm sao, dựa vào đầu giường nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ, cả người không muốn ngủ.
Đến tận lúc trời sáng, điện thoại ở đầu giường cô vang lên, cô mới miễn cưỡng đi ra khỏi sự bất an, cầm điện thoại nên nhìn màn hình.