CHƯƠNG 1883
Hạ… quên Phàm rồi?
Làm sao có thể!
Lúc nãy, Hạ nói quên đi người và chuyện khiến cô buồn, bà còn đang hoài nghi cái quên này có phải là thật sự đã quên rồi không.
Nhưng mà hành động bây giờ của Hạ đã đủ để chứng minh hoài nghi của bà là đúng, Hạ thật sự quên Phàm, ngay cả tên cũng không nhớ rõ.
Lúc trong lòng mẹ Giang đang mất bình tĩnh, Giang Hạ đã tìm thấy thứ mà mình muốn tìm, là một lá thư.
“Con tìm được rồi.” Giang Hạ vui vẻ mở lá thư ra đọc nội dung ở bên trong, sau đó gật gù: “Không sai, chính là Kiều Phàm.”
“Hạ, con thực sự quên Phàm rồi?” Mẹ Giang nhìn chằm chằm vào cô.
Giang Hạ gật đầu: “Đúng vậy đó mẹ.”
“Con… sao con quên được?” Trong lòng mẹ Giang dâng lên một nỗi bất an vô cùng to lớn.
Hôm qua, Hạ còn vì Kiều Phàm mà khóc thút thít, mặc dù nói sẽ từ bỏ Kiều Phàm, nhưng không thể nào có thể quên đi nhanh như thế.
Thậm chí là cho dù có từ bỏ Kiều Phàm nhanh như vậy thì cũng không có nghĩa quên mất người ta hoàn toàn.
Chẳng lẽ thật sự bởi vì đau lòng quá độ, hoặc là chịu phải kích thích, cho nên mới quên đi Kiều Phàm?
Không phải trên tivi đã từng nói đó à, lúc một người quá đau lòng, não bộ sẽ khởi động chức năng bảo vệ bản thân, sau đó quên mất ký ức đau lòng và người khiến mình phải khổ.
Đây gọi là mất trí nhớ có chọn lọc.
Chẳng lẽ Hạ là như vậy?
Giang Hạ đưa lá thư cho mẹ Giang: “Nè mẹ, đáp án ở phía trên đó.”
“Đáp án?” Nhìn lá thư cô đưa qua, mẹ Giang không nói gì mà cầm lấy, sau đó nhanh chóng mở xem.
Chữ viết trong lá thư, mẹ Giang rất quen thuộc, đó chính là chữ của Giang Hạ con gái mình.
Cho nên lá thư này là do Hạ đã viết.
Chỉ thấy ở phía trên viết rằng: Giang Hạ, xin chào, đây chính là lá thư mà tôi viết cho bản thân mình, tôi muốn nói với cô rằng cô đã từng yêu một người đàn ông, rất yêu rất yêu, nhưng mà người đàn ông đó không yêu cô, thậm chí còn hận cô.
Mà cô và anh ta còn có một lần ngoài ý muốn dẫn đến mang thai một đứa nhỏ, sau khi anh ta biết chuyện này, anh ta rất tức giận, cũng không muốn đứa nhỏ này, ép buộc cô phải phá bỏ đứa nhỏ. Cô không đồng ý, lại lo lắng anh ta dùng ba mẹ uy hiếp cô, cho nên cô mới nhờ Tống Vy và chồng cô ấy giúp đỡ. Dưới sự trợ giúp của bọn họ, cô và ba mẹ cô đã thành công rời khỏi thành phố Giang, đến quốc gia này, vì để rời xa Kiều Phàm, vì để cho mình một hoàn cảnh sống yên tĩnh, từ từ quên đi Kiều Phàm.
Nhưng mà tình cảm của cô đối với anh ta thật sự quá sâu đậm, cô không biết rốt cuộc là đến lúc nào mình mới có thể từ bỏ anh ta, không yêu anh ta nữa. Có lẽ là mười năm, có lẽ là một đời, nhưng mà như thế này quá đau khổ, mà cô cũng rất chán ghét cuộc sống đau khổ này. Cho nên, Hạ, cô đã dự định quên đi Kiều Phàm, chỉ dựa vào chính cô muốn quên anh ta trong một thời gian ngắn, quên đi tất cả các ký ức với anh ta, cùng với tình cảm, căn bản là chuyện không thể nào.
Chính vì vậy, cô đã liên lạc với trung tâm thôi miên, tìm một thầy thôi miên nhờ anh ta thôi miên cô, dùng loại phương thức cực đoan này để quên mất Kiều Phàm, quên mất tất cả tình cảm với Kiều Phàm. Bởi vì đột nhiên quên mất một người nên trí nhớ của cô sẽ xuất hiện lỗ hỏng, cho nên, tôi đã đặc biệt viết ra lá thư này để cô biết nguyên nhân ký ức khoảng thời gian này bị trống không. Hi vọng sau khi cô thấy được nó thì không cần phải sợ, cũng không cần phải nghĩ cách tìm kiếm đoạn ký ức này trở về, bởi vì như vậy là quá đau đớn.