CHƯƠNG 1815
Bỏ đi, cười thì cười đi.
Nói thật, cô cũng không ngờ chuyện này lại như một vở kịch như vậy.
Cô còn cho rằng bằng chứng Giang Vân Khê đưa ra là cái gì.
Kết quả lại là thiết kế của chính cô.
Dùng thiết kế cuả cô, để tố cáo cô sao chép chính mình, cái này sợ là sai lầm đầu tiên trong lịch sử ngành thiết kế.
Nghĩ vậy, Tống Vy chống tay, trong mắt mang theo sự chế giễu nhìn xuống dưới.
Bên dưới, Giang Vân Khê chỉ vào những bức ảnh ở bên trái màn hình, cao giọng nói: “Các vị, mọi người đều biết, những bức ảnh bên phải chính là tác phẩm của cô Tống của chúng ta, nhưng những bức ảnh bên trái, chúng ta lại không biết, bây giờ tôi nói cho mọi người biết, những bức ảnh bên trái chính là tác phẩm của một tài khoản Facebook tên MN, ở trong tài khoản của cô ấy, tôi đã phát hiện ra những thiết kế của cô ấy, lúc đó tôi cảm thấy rất đẹp, nên đi tìm hiểu một chút, sau đó lại phát hiện, tác phẩm của cô Tống của chúng ta lại có độ tương đồng rất cao với tác phẩm của chủ tài khoản MN, hơn nữa tôi còn phát hiện ra, thiết kế của chủ tài khoản MN đăng lên mạng trước, về mặt thời gian, sớm hơn rất nhiều so với thiết kế của cô Tống, nên cô Tống chắc chắn đã sao chép tác phẩm của chủ tài khoản MN.”
“Nếu đã như vậy, cô công khai luôn trang cá nhân của tài khoản MN đi.” Trần Châu Ánh cầm micro nói.
Ánh mắt Giang Vân Khê lóe lên, sau đó gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
Cô ta cũng lấy trộm tác phẩm của tài khoản MN, nhưng hai ngày hôm nay cô ta phát hiện, chủ tài khoản MN đã xóa tác phẩm mà cô ta đã lấy trộm, nên trên mạng không nhìn thấy tác phẩm mà cô ta đã ăn cắp.
Nên, công khai trang cá nhân của tài khoản MN cũng không có gì.
Những người này cũng sẽ không phát hiện ra cô ăn cắp tác phẩm của tài khoản MN.
Suy nghĩ như vậy, trong lòng Giang Vân Khê rất bình tĩnh, sau đó lấy điện thoại ra ấn hai cái, chia sẻ trang cá nhân của tài khoản MN, chia sẻ vào trong nhóm thí sinh của cuộc thi.
Sau đó tất cả các thí sinh đều ấn vào liên kết, kiểm tra xem những lời Giang Vân Khê nói có phải là thật không.
Đợi đến khi mọi người xem xong, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Bởi vì những gì Giang Vân Khê nói là sự thật, thiết kế của tài khoản MN này, thời gian đăng lên mạng quả thật sớm hơn tác phẩm của Tống Vy.
Nên nhìn vào quả thật Tống Vy đã sao chép MN.
Giang Vân Khê nhìn thấy phản ứng của mọi người, trong lòng vô cùng vui vẻ, sau đó chỉ vào Tống Vy: “Cô Tống, bây giờ chứng cứ đã được đưa ra hết rồi, cô cũng nên nói gì đó đi chứ.”
“Đúng vậy, cô Tống, cô vẫn không thừa nhận mình sao chép sao?”
“Đúng vậy, cũng mặt dày quá rồi.”
“Tiếc cho tôi trước đây còn thích cô như vậy, không ngờ, cô lại là một người đi sao chép!”
Đối diện với sự chỉ trích của mọi người, Tống Vy vẫn không hoảng loạn, sợ hãi, đặt cốc cafe xuống, cầm micro lên.
Mọi người nhìn thấy động tác này của cô, lập tức yên tĩnh lại, biết cô có lời muốn nói.
Tống Vy nhìn tất cả mọi người, cười nói: “Từ trước đến nay tôi không biết, mình dùng tác phẩm thiết kế của mình, sao lại thành sao chép rồi.”
Câu nói này của cô nói rất hời hợt, giọng nói cũng không lớn.
Nhưng mọi người ở hiện trường đều nghe thấy.
Mọi người đều xôn xao.