Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 1794




CHƯƠNG 1794

Giang Vân Khê cười dương dương tự đắc: “Hiện nay chúng ta như nhau, đều là nhà thiết kế trang phục, tuy cô nổi tiếng sớm hơn tôi, nhưng cuối cùng tôi chắc chắn có thể vượt qua cô, đến lúc đó Hạo Tuấn sẽ biết, tôi mới là người phù hợp nhất với anh ấy, có thể giúp được anh ấy nhất, tôi xem lúc đó, cô liệu có hối hận khi hôm nay không để tôi vào mắt hay không.”

Theo cô ta thấy, Tống Vy có bản lĩnh hơn nữa, có biết thiết kế hơn nữa, cũng chỉ là một con người, không hơn được tác phẩm cô ta ăn cắp của người khác.

Tác phẩm của người khác nhiều chủng loại, phong cách nhiều, cô ta chắc chắn có thể thắng Tống Vy.

Tống Vy nghe thấy lời của Giang Vân Khê, không nhịn được mà bật cười.

Trần Châu Ánh cũng cười, cười ngặt nghẽo: “Trời ạ, Vy Vy, cậu nghe thấy không? Cô ta vậy mà nói cô ta sẽ vượt qua cậu, còn nói sếp Đường sẽ có cái nhìn khác về cô ta!”

Tống Vy mỉm cười gật đầu: “Tớ nghe thấy rồi, khá nực cười.”

“Điều này không chỉ nực cười, còn rất vô sỉ, một kẻ vô sỉ ăn cắp thiết kế của người khác để tham gia cuộc thi, không những to mồm nói sẽ vượt qua cậu, còn tơ tưởng chồng của cậu, người như này, nếu ở cổ đại chắc bị kéo đi thả trôi sông trong lồng lợn, cho dù là bây giờ cũng sẽ ngồi tù mấy năm.” Trần Châu Ánh nói đến đây, cười nhạo nhìn Giang Vân Khê.

Sắc mặt của Giang Vân Khê lập tức tái nhợt, đồng tử càng co rút, sự hoảng loạn trong mắt không thể che giấu.

Bọn họ… bọn họ biết cô ta ăn cắp thiết kế của người khác để tham gia cuộc thi?

Không, chuyện này không thể!

Cô ta làm kín kẽ như vậy, bọn họ sao có thể biết được.

Hơn nữa thiết kế của blogger tên MN mà cô ta ăn cắp đó, blogger MN đó chỉ là một người không nổi tiếng.

Tuy MN này đăng rất nhiều thiết kế ở trên trang mạng xã hội của mình, nhưng gần như không ai bình luận, cô ta còn xem lượng truy cập, lượng truy cập của những thiết kế đó đều không vượt qua hai số chữ.

Cũng tức là, ăn cắp thiết kế của blogger MN đó là bảo đảm nhất, bởi vì người nhìn thấy rất ít, cho nên không thể có người phát hiện thiết kế mà cô ta ăn cắp là của người khác.

Nhưng bây giờ…

Giang Vân Khê không dám nghĩ tiếp nữa, hít sâu một hơi tay siết chặt nhìn Tống Vy và Trần Châu Ánh, chột dạ mà lớn tiếng nói: “Hai người nói linh tinh, ai ăn cắp thiết kế của người khác để tham gia cuộc thi chứ?”

“Chúng tôi có nói linh tinh không, trong lòng cô biết rõ, thử hỏi một người chưa từng học thiết kế như cô, người cũng không biết thiết kế, làm sao vẽ ra những tác phẩm đó? Ngoài sao chép ăn cắp, còn có lời giải thích nào khác sao?” Trần Châu Ánh khoanh tay, ánh mắt mỉa mai nói.

Tống Vy không lên tiếng, chỉ là khóe miệng cong lên nở nụ cười lạnh.

Mà nụ cười này khiến trong lòng Giang Vân Khê càng thêm không biết như nào, càng khó xử.

“Hai người nói linh tinh, tôi quả thật chưa từng học thiết kế, nhưng không đồng nghĩa tôi không có thiên phú, trên thế giới này có rất nhiều thiên tài, ai quy định chưa từng học thì sẽ không vẽ thiết kế được? Vậy nên lời vừa rồi của hai người, hoàn toàn là đang phỉ báng, tôi có thể kiện hai người.” Giang Vân Khê mặt mày đỏ bừng chỉ vào Trần Châu Ánh, cảm xúc rất kích động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.