CHƯƠNG 1747
“Không còn cách nào khác, sức khỏe của em trai khá kém, cho nên chỉ có thể ở lâu như thế.” Tống Hải Dương nói, đau lòng nhìn thoáng qua đứa nhỏ nằm trong lồng kính.
Đường Hạo Tuấn ngồi xổm người xuống, sờ lên đầu hai đứa nhỏ: “Hải Dương, Dĩnh Nhi, hai đứa cũng biết sức khỏe của em trai không được tốt, bởi vì em trai đến với thế giới này khi thằng bé còn chưa đủ tháng sinh, cho nên cả đời này em trai của hai đứa không thể nào có được một sức khỏe tốt, cho nên hai đứa các con phải bảo vệ cho em trai, phải chăm sóc em trai thật tốt đó.”
“Vâng ạ.” Tống Dĩnh Nhi nghiêm túc gật đầu: “Con sẽ cố gắng ạ, sức khỏe của Dĩnh Nhi rất tốt, có thể bảo vệ cho em trai, sẽ không để em trai bị tổn thương một chút nào, giống như là anh trai đã bảo vệ cho Dĩnh Nhi vậy.”
Bé siết chặt nắm đấm nhỏ của mình.
Tống Hải Dương cũng vỗ vỗ vào lồng ngực nhỏ bé mà cam đoan: “Ba cứ yên tâm đi ạ, con là anh trai, chẳng những có thể bảo vệ tốt cho em trai mà con cũng sẽ bảo vệ tốt cho em gái.”
Cậu rất thông minh, hiện tại đã học được những kiến thức của chương trình đại học.
Cho nên cậu biết rõ cả đời này em trai không thể vui đùa giống như người bình thường, chỉ sợ là ngay cả môn thể thao mình thích mà bé cũng không có cách nào đụng vào, chỉ có thể được nuôi dưỡng cẩn thận. Nếu không, e là em trai sẽ bị bệnh, vậy thì không hay rồi.
Nói cách khác, em trai như vậy là ngay cả công việc cũng không thể làm, điều đó có nghĩa rằng từ lúc bắt đầu em trai đã mất đi thân phận người thừa kế tập đoàn Đường thị, xác định cả đời này chỉ có thể sống dựa vào thuốc, làm một cậu chủ an nhàn.
Cho nên, thân là anh trai, cậu phải chăm sóc cho em trai gấp đôi, đền bù cho những thứ mà em trai không có.
“Bọn con rất ngoan.” Đường Hạo Tuấn xoa xoa cái đầu nhỏ của hai đứa, trong lòng vô cùng vui mừng.
Sau đó, Đường Hạo Tuấn đứng dậy nhìn Tống Vy vẫn còn đang dựa vào tấm kính dùng ánh mắt dịu dàng nhìn An An, anh nhấc chân đi tới: “Có muốn đi vào nhìn không?”
“Có được không anh?” Hai mắt Tống Vy sáng lên.
Đường Hạo Tuấn liếc mắt nhìn bác sĩ Triệu.
Bác sĩ Triệu gật đầu: “Được chứ, bây giờ cậu chủ nhỏ không còn yếu ớt như lúc mới ra đời mà không thể để ai đến gần, nếu như sếp Đường và mợ chủ muốn gặp thì có thể đi vào trong nhìn một chút, nhưng mà chỉ có thể gặp năm phút thôi, dù sao bây giờ sức đề kháng của cậu chủ nhỏ vẫn còn rất yếu.”
“Không sao đâu, năm phút là đã đủ rồi.” Tống Vy hít sâu một hơi, mừng rỡ nói.
Có thể nhìn con trai trong vòng năm phút, dù sao vẫn tốt hơn là một phút.
Cô nên biết đâu là đủ.
Chờ sau này An An xuất viện, cô muốn nhìn bao lâu thì có thể nhìn bấy lâu.
“Vậy thì đi thay đồ khử khuẩn đi.” Bác sĩ Triệu làm một tư thế xin mời, sau đó dẫn đường ở phía trước.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn nắm tay dắt hai đứa nhỏ đi theo, sau khi khử trùng và thay đồ khử khuẩn rồi, lúc này mới đi vào phòng nhi.
Nhìn thấy An An gần trong gang tấc, Tống Vy buông tay Đường Hạo Tuấn ra, cô tăng nhanh bước chân vội vàng đi đến trước lồng kính, cúi đầu nhìn An An trong lồng, giọng nói run rẩy: “An An, mẹ, mẹ là mẹ con đây…”
Hai mắt An An nhắm chặt, hai cái tay nhỏ co lại thành nắm đấm đặt hai bên, hai cái chân nho nhỏ cũng cuộn lại thành hình chữ o, trông vô cùng đáng yêu, làm cho lòng người mềm nhũn.