CHƯƠNG 613
Tống Vy biết dì Vương định nói gì, cô buông cái muỗng trong tay xuống, điềm nhiên nói: “Cho dù tôi tức giận thì có tác dụng gì? Lâm Giai Nhi muốn đến đây, tôi ngăn cản được sao?”
Dì Vương chợt không nói gì nữa.
Tống Hải Dương đảo mắt: “Mẹ, mẹ vừa nói là cái cô Lâm kia sẽ đến ở chỗ chúng ta ạ?”
“Không, con không thích cô Lâm đó, con không muốn cô ta đến ở nhà chúng ta.” Tống Vy còn chưa kịp nói gì thì Tống Dĩnh Nhi đã tức giận, đập cái muỗng trong tay xuống bàn.
Sắc mặt Tống Vy hơi trầm xuống, cô nghiêm khắc nói: “Dĩnh Nhi, cầm lên.”
“Con không cầm.” Tống Dĩnh Nhi sốt sắng đến phát khóc: “Trừ khi mẹ bảo cô Lâm kia không đến đây nữa.”
Tống Vy đau đầu, cô chống tay lên trán: “Được rồi, Dĩnh Nhi. Con đừng làm ầm lên nữa! Mẹ làm sao đuổi được người ta đi được? Ba các con đã đồng ý rồi.”
“Vậy con sẽ nói với ba.” Tống Dĩnh Nhi nói, cô bé lập tức xuống bàn, gọi điện thoại cho Đường Hạo Tuấn.
Tống Hải Dương kéo Dĩnh Nhi lại: “Đừng đi!”
“Vì sao?” Tống Dĩnh Nhi bĩu môi không vui.
“Bởi vì chúng ta không có tư cách đó. Con hiểu không?” Tống Vy nhìn con bé.
Đối với Đường Hạo Tuấn, Lâm Giai Nhi là thanh mai trúc mã, có tình cảm mười mấy năm, còn cô và hai đứa bé này mới quen anh được vài năm.
Làm sao cô có thể bắt anh vì cô và hai đứa trẻ này mà từ chối Lâm Giai Nhi vào đây ở được.
Nhưng Tống Dĩnh Nhi không hiểu được những đạo lý vòng vèo trong đó, cô bé cắn môi: “Sao chúng ta lại không có tư cách, không phải mẹ là vợ của ba sao, con và anh trai đều là con của ba, chúng ta đều là những người thân thiết nhất của ba, chúng ta không có tư cách thì còn ai có tư cách ạ?”
Tống Vy cúi đầu nhìn xuống không nói gì.
Tống Hải Dương đung đưa cái chân nhỏ của mình: “Dĩnh Nhi, chuyện này không giống nhau. Mẹ đúng là vợ của ba, nhưng chúng ta không phải là con ruột của ba, nên chúng ta không có tư cách yêu cầu ba làm gì, em hiểu không?”
“Không phải là con ruột của ba…” Như phải chịu một đả kích lớn, khuôn mặt xinh đẹp của Tống Dĩnh Nhi lập tức trở nên âm trầm: “Em biết rồi. Em sẽ không nói không cho cô Lâm vào đây ở nữa.”
“Không sao, anh cũng không thích cô Lâm đó.” Tống Hải Dương ôm em gái vào lòng: “Đợi đến khi cô Lâm dọn vào ở, chúng ta không quan tâm đến cô ta nữa là được.”
“Vâng.” Tống Dĩnh Nhi gật đầu thật mạnh.
Nhìn hai đứa nói chuyện qua lại với nhau như vậy, trong lòng Tống Vy cảm thấy rất khó chịu.
Cô không khỏi suy nghĩ việc mình cứ che giấu thân phận của hai đứa nhỏ như vậy có thật sự đúng không?
Hay là cô cứ nói ra trước? Như vậy Dĩnh Nhi và Hải Dương sẽ không vì chuyện mình không phải con ruột của Đường Hạo Tuấn mà cảm thấy tự ti.
Trong lúc cô còn đang phân vân thì ngoài phòng khách đã vang lên những âm thanh ồn ào.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Tống Hải Dương thắc mắc.
Tống Vy lắc đầu: “Mẹ cũng không biết, hai con cứ ăn trước đi, mẹ đi xem thử.”
Nói xong, cô đứng dậy đi ra phòng khách.
Đi tới phòng khách, Tống Vy nhìn thấy mấy người đang bê từng chiếc vali vào, dì Vương đứng bên cạnh chỉ đạo những người đó chuyển hành lý lên lầu.