CHƯƠNG 496
Tắm rửa xong, cô thay một bộ đồ cao cổ, che đi vết tích trên người, sau đó ra ngoài.
Buổi chiều, Tống Vy bàn giao công việc cho Giang Hạ, lái xe tới sân bay.
Khi tới sân bay, cô vừa đỗ xe xong, bước từ trên xe xuống thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Tống Vy lấy điện thoại ra xem, là Đường Hạo Tuấn gọi tới, cô khẽ cười một tiếng, đặt điện thoại lên tai: “A lô?”
“Tới sân bay chưa?” Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng hỏi.
Tống Vy đi về phía cửa lớn ở sân bay: “Tới rồi.”
“Được, anh và hai con đang ở trên máy bay, em đi thẳng vào cửa VIP đi, Trình Hiệp sẽ đón em ở đó.” Đường Hạo Tuấn ngồi dựa vào ghế ở khoang hạng nhất nói.
Tống Vy “ừ” một tiếng: “Em biết rồi, em qua ngay.”
“Được.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Tống Vy đặt điện thoại xuống, nhét vào trong túi, ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy biển chỉ dẫn tới cửa VIP, cất bước đi về phía đó.
Vừa đi được vài tiếng, đột nhiên cô nghe thấy một giọng nữ đầy tức giận: “Hàn Thư, tôi cảnh cáo cô, đưa vé máy bay cho tôi!”
Là Hạ Bảo Châu!
Cô ấy cũng ở đây?
“Cái gì?” Tống Vy kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn Hàn Thư: “Cô làm như vậy, không sợ người của công ty tới gây phiền phức cho cô sao?”
“Tôi sợ cái gì? Vũ là cổ đông công ty, cô nghĩ anh ấy sẽ không giúp tôi chắc?” Hàn Thư kiêu căng nói.
Tống Vy mím đôi môi đỏ: “Hóa ra cô ỷ vào quan hệ nên mới dám làm càn như vậy.”
“Liên quan gì tới cô? Tôi có quan hệ cô ta không có, đáng đời cô ta.” Hàn Thư hừ lạnh: “Hôm qua tôi nói rồi, tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu, đây là cái giá mà các người phải trả!”
Dứt lời, cô ta xé rách vé máy bay ngay trước mặt Lâm Hạ.
“Không!” Lâm Hạ kêu lớn lên, mặt mũi trắng bệch.
Tống Vy cũng không ngờ Hàn Thư lại quá đáng như vậy, nói xé là xé, lập tức nhíu chặt mày lại.
Hàn Thư thấy sắc mặt hai người khó coi, chỉ cảm thấy cực kỳ đắc ý, sau đó ném những mảnh giấy nhỏ xuống mặt đất, chuẩn bị rời đi.
Tống Vy nheo mắt giữ cô ta lại: “Muốn chạy sao?”
“Cô làm gì thế, bỏ tôi ra!” Hàn Thư hất tay, giọng nói chói tai.
CHƯƠNG 497
Tống Vy không buông cô ta ra, ngược lại còn siết chặt hơn.
Hàn Thư đau đến nỗi nhăn nhó mặt.
Tống Vy không thèm để ý tới cô ta, nhìn Hạ Bảo Châu ngồi xổm xuống, định nhặt lại những mảnh vụn vé máy bay dưới đất: “Cậu đừng nhặt!”
Dứt lời, cô chỉ vào những mảnh giấy vụn trên mặt đất, ra lệnh cho Hàn Thư: “Cô, nhặt lên!”
“Dựa vào cái gì?” Hàn Thư gân cổ.
Tống Vy buông cánh tay cô ta ra: “Dựa vào đây là nơi công cộng.”
“Xời, cô thánh thiện quá cơ, nếu thích lo chuyện bao đồng như vậy thì cô tự mình nhặt đi!” Hàn Thư khoanh tay lại, khinh thường nói.
Hốc mắt Hạ Bảo Châu đỏ lên, ủ rũ kéo ống tay áo Tống Vy: “Bỏ đi Vy Vy, tớ tự nhặt là được, giờ tớ không muốn cãi nhau với cô ta đâu, tớ phải nghĩ cách mua lại vé máy bay, nếu không tớ sẽ thật sự bỏ lỡ cơ hội huấn luyện lần này mất.”
“Lát nữa tớ mua vé máy bay giúp cậu, chuyện quan trọng bây giờ là chúng ta không thể cứ như vậy mà cho qua, rác trên mặt đất là cô ta vứt, đương nhiên phải do cô ta nhặt!” Tống Vy lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Thư.
Hàn Thư coi trời bằng vung: “Cô nghĩ tôi sẽ nhặt sao? Tôi nói cho cô biết, không đời nào, ai thích thì tự đi mà nhặt!”
Tống Vy bật cười: “Vậy là cô không nhặt đúng không?”
“Ai nhặt người đó là chó!” Hàn Thư trợn trắng mắt.
Đôi môi đỏ của Tống Vy khẽ cong lên: “Được, vậy tôi sẽ khiến cô làm chó!”
“Là sao?” Hạ Bảo Châu có chút không hiểu.
Tống Vy thần bí cười với cô ấy, không trả lời, sau đó gọi bảo vệ sân bay tới trong sự bất an của Hàn Thư.
“Anh bảo vệ, tôi nhớ là sân bay có quy định, nếu có người vứt rác bừa bãi, đồng thời có thái độ chống đối, không chịu nhận sai thì sẽ bị cưỡng chế hoãn chuyến bay đúng không?” Tống Vy cười như không cười nhìn về phía Hàn Thư hỏi.
Hạ Bảo Châu lập tức hiểu ra mục đích của cô, đôi mắt sáng lên.
Hàn Thư cũng hiểu ra, sắc mặt trầm xuống.
Con ranh Tống Vy này, không ngờ lại dùng quy định sân bay để chèn ép cô ta!
Bảo vệ không biết giữa ba người phụ nữ này có chuyện gì, nhưng nghe thấy Tống Vy nói vậy, vẫn nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy.”
“Thế thì tốt, cô gái này vứt rác bừa bãi, còn nhất quyết không thừa nhận, phiền anh đưa cô ta tới phòng làm việc, sửa lại vé máy bay của cô ta, để cô ta ngồi chuyến bay sau.” Móng tay đỏ tươi của Tống Vy chỉ về phía Hàn Thư.
Hạ Bảo Châu cũng nắm chặt lòng bàn tay, vội vàng tán thành: “Không sai, có camera giám sát làm chứng, đúng là cô ta cố ý!”
Nếu Hàn Thư xé vé máy bay của cô ấy, không để cô ấy tham gia huấn luyện.
Vậy thì cô ấy cũng không muốn Hàn Thư đi, chỉ cần Hàn Thư bỏ lỡ chuyến bay này thì chắc chắn sẽ không kịp tới buổi huấn luyện, mà đến muộn sẽ bị khai trừ, ai sợ ai!
Hàn Thư cũng biết ý định của Hạ Bảo Châu, tức đến nhăn nhó mặt mày: “Cô…”
“Cô cái gì mà cô, đi tới phòng làm việc với tôi một chuyến.” Bảo vệ nhíu mày, nhắc nhở cô ta với vẻ mặt không kiên nhẫn.
Hàn Thư hít sâu một hơi, cố nén cơn giận trong lòng: “Đợi chút, có phải tôi nhặt rác dưới đất lên là sẽ không cần tới phòng làm việc nữa phải không?”
Bảo vệ “ừ” một tiếng: “Đúng vậy.”
CHƯƠNG 498
“Được, vậy tôi nhặt!” Hàn Thư trừng mắt nhìn Tống Vy và Hạ Bảo Châu, sau đó ngồi xổm xuống, bắt đầu nhặt từng mảnh vụn.
Tống Vy cúi đầu nhìn cô ta: “Hàn Thư, cô vừa nói, ai nhặt người đó là chó, thế nào, giờ thấy mặt mình đau chưa?”
Hàn Thư không nói gì, chỉ tức giận đỏ mặt, nhục nhã nhặt từng mảnh giấy.
Hạ Bảo Châu khoái chí nói: “Mặt cô ta chắc chắn đau lắm, chẳng qua không nói ra được mà thôi.”
Hàn Thư nhặt xong mẩu giấy cuối cùng, đứng lên nói: “Cứ cho là tôi tự vả mặt mình đấy thì sao, ý định muốn tôi tới muộn, bị khai trừ khỏi buổi huấn luyện của cô thất bại rồi. Lần này công ty chỉ cho chúng ta tiền vé máy bay khứ hồi, để xem cô làm thế nào!”
Nói dứt lời, cô ta trực tiếp huých bả vai Hạ Bảo Châu rời đi.
Bảo vệ thấy ở đây không còn chuyện của mình nữa nên cũng xoay người rời đi.
Chỉ còn lại Tống Vy và Hạ Bảo Châu ở chỗ cũ.
Hạ Bảo Châu che lại bả vai bị đụng đau, ánh mắt giận dữ nhìn về phía Hàn Thư rời đi: “Đúng vậy, cô ta nói không sai, công ty chỉ cho tiền vé máy bay khứ hồi và tiền thuê khách sạn thôi. Nếu tớ dùng tiền thuê khách sạn thì sau khi ra nước ngoài sẽ không có nơi ở nữa, làm sao bây giờ?”
Cô ấy sốt ruột vò đầu bứt tai, muốn khóc đến nơi.
Tống Vy nắm tay cô ấy: “Không phải tớ nói rồi sao, chuyện vé máy bay, tớ sẽ đặt giúp cậu.”
Nghe vậy, Hạ Bảo Châu vội vàng nắm lấy bả vai cô: “Đúng rồi, Vy Vy, cậu cho tớ vay tiền, đợi sau khi tớ kết thúc huấn luyện, có lương tớ sẽ trả cậu.”
“Không cần, tớ mua cho cậu luôn là được rồi. Năm đó học đại học, cậu giúp tớ nhiều lần như vậy, đương nhiên tớ…”
Tống Vy còn chưa nói xong, tiếng của Trình Hiệp truyền tới từ phía trước: “Nhà thiết kế Tống, hóa ra cô ở đây, tổng giám đốc bảo cô tới sân bay từ nãy rồi, tôi đợi cô ở cửa mãi vẫn không thấy cô tới.”
“Ngại quá trợ lý Trình, tôi gặp một người bạn nên nói chuyện một lát.” Tống Vy chỉ vào Hạ Bảo Châu.
Hạ Bảo Châu không quen Trình Hiệp, chỉ hờ hững chào hỏi một tiếng: “Chào anh.”
Trình Hiệp gật đầu xem như đáp lại, sau đó nhìn về phía Tống Vy: “Vậy nhà thiết kế Tống, chúng ta có thể đi chưa? Máy bay sắp cất cánh rồi.”
“Đợi một lát, tôi còn có chút chuyện.”
Dứt lời, Tống Vy quay đầu lại hỏi Hạ Bảo Châu: “Bảo Châu, cậu muốn đi nước nào?”
“Nước M.” Hạ Bảo Châu trả lời.
Tống Vy ồ một tiếng: “Trùng hợp thế, tớ cũng vậy.”
“Vậy sao?” Hạ Bảo Châu cũng rất bất ngờ.
Tống Vy kéo tay cô ấy: “Đi thôi, chúng ta đi mua vé.”
Hạ Bảo Châu vừa định gật đầu thì đột nhiên Trình Hiệp lại đẩy gọng kính, nói: “Thứ cho tôi nói thẳng, nhà thiết kế Tống, nếu mọi người muốn ngồi chuyến bay sau thì chắc chắn sẽ mua được vé máy bay, nhưng nếu ngồi chuyến này thì e là không kịp nữa, đã bán hết rồi.”
“Thế phải làm sao giờ?” Cảm xúc trên mặt Hạ Bảo Châu lập tức cứng đờ.
Tống Vy cũng nhăn mày, có chút không biết phải làm sao.
Nhưng lúc này, Đường Hạo Tuấn đột nhiên gọi điện thoại tới: “Em đến đâu rồi, sao vẫn chưa lên máy bay?”
“Em đang ở sân bay, có chút chuyện.” Tống Vy day trán, có chút sốt ruột trả lời.
CHƯƠNG 499
Đường Hạo Tuấn nghe ra sự bất đắc dĩ của cô, ngồi thẳng lưng, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Có chuyện gì thế?”
“Là thế này…” Tống Vy cũng không có ý giấu anh, nói ra chuyện vừa rồi.
Đường Hạo Tuấn mím môi: “Không ngờ em lại là một người thích lo chuyện bao đồng như vậy đấy.”
Tống Vy có chút ngại ngùng cười: “Hết cách rồi, cô ấy là bạn em mà, trước đây cũng rất tốt với em, cô ấy bị bắt nạt, em không thể mặc kệ được.”
“Vy Vy…” Hạ Bảo Châu nắm tay lại, cảm động nhìn cô.
Đường Hạo Tuấn vuốt mũi: “Thế nên tình hình hiện giờ của cô ấy là không có cách nào kịp tới nơi huấn luyện đúng không?”
“Đúng vậy.” Tống Vy gật đầu.
Đường Hạo Tuấn thở nhẹ một hơi: “Bảo Trình Hiệp liên lạc với phía sân bay, mua bổ sung cho cô ấy một vé khoang hạng nhất, nói là ý của anh.”
Khoang hạng nhất đã được anh bao hết rồi.
Anh có quyền quyết định đưa ai lên máy bay, sân bay cũng sẽ nể mặt anh.
Tống Vy nghe vậy, đôi mắt xinh đẹp mở lớn lên, vui mừng vô cùng: “Hạo Tuấn, cảm ơn anh.”
Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng: “Mau lên, máy bay sắp cất cánh rồi.”
“Được, em sẽ nói với trợ lý Trình.”
Dứt lời, Tống Vy vội vàng ngắt điện thoại, truyền đạt lại ý của Đường Hạo Tuấn cho Trình Hiệp, trong lúc Hạ Bảo Châu còn đang nghi hoặc.
Trình Hiệp đáp lại một tiếng, vội vàng làm theo.
Sau khi anh ta đi, Hạ Bảo Châu nắm chặt tay Tống Vy, có chút không tin hỏi: “Vy Vy, có phải tớ có thể lên máy bay rồi không?”
“Đúng vậy.”
“Còn là khoang hạng nhất?”
“Không sai!”
“Tốt quá!” Hạ Bảo Châu vui mừng nhảy cẫng lên: “Vy Vy, cậu thật sự là quý nhân của tớ, tớ còn tưởng mình thật sự phải bỏ lỡ lần huấn luyện này rồi chứ, cảm ơn cậu, thật sự cảm ơn cậu!”
Cô ấy ôm chầm lấy Tống Vy, ôm thật chặt, thân hình cô ấy cao gần một mét tám, Tống Vy bị ôm vào lòng, dáng người trông nhỏ nhắn lạ thường.
Tống Vy mỉm cười vỗ vỗ lưng cô ấy: “Được rồi, người cậu cần phải cảm ơn không phải tớ mà là người nói chuyện điện thoại với tớ kìa. Nếu không phải có anh ấy, tớ cũng thật sự không có cách nào.”
“Đúng đúng đúng, cậu nhắc tớ mới nhớ.” Hạ Bảo Châu buông Tống Vy ra: “Vy Vy, anh ấy là bạn trai cậu sao?”
“Ừ!” Tống Vy mỉm cười thừa nhận.
Hạ Bảo Châu chúc phúc: “Vậy thì thật sự chúc mừng cậu, Vy Vy.”
“Cảm ơn.” Tống Vy đáp lại.
Lúc này Trình Hiệp đã trở lại, trong tay cầm một tấm vé máy bay hạng nhất.
Anh ta đưa vé máy bay cho Hạ Bảo Châu.
Hạ Bảo Châu vội vàng nhận lấy bằng hai tay: “Cảm ơn trợ lý Trình.”
“Không cần khách sáo, đi theo tôi.” Trình Hiệp xua tay, tỏ ý không cần cảm ơn.
Hạ Bảo Châu khoác tay Tống Vy, kéo theo hành lý đi qua cửa VIP.
CHƯƠNG 500
Lối đi trống trải không một bóng người, Hạ Bảo Châu không khỏi cảm khái: “Đây là lần đầu tiên tớ đi cửa VIP đấy, không ngờ cửa VIP lại dài như vậy.”
Tống Vy mỉm cười: “Sau này cậu trở thành siêu mẫu quốc tế thì sẽ thường xuyên được đi.”
“Thế thì còn lâu.” Hạ Bảo Châu nhún vai: “Giờ tớ còn chưa nghĩ tới trở thành siêu mẫu quốc tế gì đó đâu, trước tiên hoàn thành buổi huấn luyện đã rồi tính tiếp. Tớ nghe công ty nói, người mẫu có thành tích huấn luyện vượt trội là sẽ có cơ hội đi catwalk một lần, tớ nhất định phải giành được.”
“Cố lên, tớ ủng hộ cậu.” Tống Vy nắm chặt tay cổ vũ cô ấy.
Hạ Bảo Châu gật đầu thật mạnh: “Tớ sẽ làm việc.”
Trong lúc nói chuyện đã tới máy bay.
Ba người lần lượt lên máy bay.
Đường Hạo Tuấn ở khoang hạng nhất, mà tới khoang hạng nhất thì sẽ phải đi qua khoang phổ thông và khoang thương gia.
Khi ba người sắp đi tới khoang phổ thông và khoang thương gia, Hàn Thư đeo kính râm, ngồi ở bên lối đi, đột nhiên thấy Tống Vy và Hạ Bảo Châu đang đi qua, vội vàng kinh ngạc gọi người lại: “Đứng lại!”
Tống Vy và Hạ Bảo Châu nghe ra giọng của Hàn Thư, dừng lại.
“Cô có chuyện gì sao?” Hạ Bảo Châu đứng chắn trước Tống Vy, nhìn Hàn Thư với vẻ chán ghét.
Hàn Thư tháo kính râm xuống: “Sao cô lên được máy bay?”
“Đương nhiên là đi lên rồi, lẽ nào tôi còn bay lên được à?” Hạ Bảo Châu khinh thường liếc mắt một cái.
Tống Vy ở phía sau không nhịn được mà bật cười một tiếng.
Trình Hiệp nhìn Tống Vy: “Nhà thiết kế Tống, bọn họ…”
Tống Vy lắc đầu: “Không sao, anh tới nói với Hạo Tuấn một tiếng, lát nữa chúng tôi sẽ qua.”
“Được.” Trình Hiệp gật đầu, vén rèm đi vào khoang thương gia.
Hàn Thư đứng lên, giọng nói chói tai: “Ý tôi là, sao cô có tiền mua vé máy bay, lẽ nào cô dùng tiền thuê khách sạn?”
“Đây không phải chuyện của cô, tôi chỉ có thể nói với cô, tiền khách sạn tôi sẽ không trả thiếu một đồng, cô ấy à, cứ từ từ một mình tận hưởng khoang phổ thông đi.”
Dứt lời, Hạ Bảo Châu cười khẩy phất tay với cô ta: “Chị đây ngồi khoang hạng nhất rồi!”
“Khoang hạng nhất?” Hàn Thư sửng sốt, nắm chặt lấy kính râm: “Sao cô có thể ngồi khoang hạng nhất?”
“Vì tôi có Vy Vy.” Hạ Bảo Châu khoác vai Tống Vy.
Tống Vy hờ hững nhìn thoáng qua Hàn Thư: “Được rồi Bảo Châu, chúng ta đi thôi, đứng ở đây chắn đường mất.”
“Được.” Hạ Bảo Châu đáp lại một tiếng, buông tay xuống, sau đó đi theo cô vào khoang thương gia.
Hàn Thư đứng yên tại trận, trơ mắt nhìn về hướng hai người rời đi, trong lòng tràn đầy tức giận và đố kỵ.
Vừa mới ban nãy cô ta còn đang cười nhạo Hạ Bảo Châu không có tiền mua vé, sẽ bị khai trừ khỏi buổi huấn luyện.
Không ngờ một lát sau, người ta có thể ngồi khoang hạng nhất ngờ Tống Vy!
Càng nghĩ càng tức, Hàn Thư không kìm được mà giậm chân một cái, sau đó ngồi xuống.
Bên kia, Tống Vy dẫn Hạ Bảo Châu đi vào khoang hạng nhất.
Hạ Bảo Châu có chút căng thẳng.