Giang Hạ bỏ điện thoại xuống: “Thư ký Lý nói trưa mai gặp mặt ở nhà hàng Lam Vân.”
“Vì sao phải ở nhà hàng?” Tống Vy chớp mắt, có chút không hiểu.
Giang Hạ vươn vai: “Tớ hỏi rồi, anh ta nói ngày mai anh ta phải gặp mấy khách hàng ở đó, tiện thể gặp cả chúng ta luôn.”
“Hóa ra là vậy à. Được, tớ biết rồi.” Tống Vy gật đầu.
Giang Hạ cầm tập thiết kế lên: “Vậy tớ cầm cái này đem đi scan nhé, gửi cho anh ta một bản qua email để anh ta xem trước. Nếu như cảm thấy có chỗ nào không được thì cậu vẫn còn thời gian để sửa.”
“Ừ.” Tống Vy mỉm cười đồng ý.
Sau khi Giang Hạ rời đi, cô khẽ thở ra một hơi, mở máy tính lên bắt đầu làm việc.
Nhưng chưa làm việc được bao lâu thì điện thoại cô đặt trên bàn liền đổ chuông.
Cô cầm lên nhìn một cái, thấy hiển thị trên màn hình, vẻ mặt cô hơi bất ngờ, sau đó trở nên phức tạp, cứ để mặc cho điện thoại đổ chuông hồi lâu cũng không nghe máy.
Tới khi điện thoại đổ chuông lâu rồi tự mình ngắt, cô mới đặt điện thoại về vị trí ban nãy.
Nhưng không đợi cô thở phào, điện thoại lại đổ chuông lần nữa. Dường như cô không nghe thì người bên kia sẽ không từ bỏ, cứ mãi gọi tới vậy.
Cuối cùng, Tống Vy cắn môi dưới, vẫn chọn nghe máy.
“Alo?” Tống Vy đặt điện thoại bên tai, cất giọng nói nhẹ nhàng.
Người ở đầu dây bên kia im lặng mấy giây, lúc này mới gọi một tiếng: “Vy Vy…”
“Tìm tôi có việc gì sao, Kiều Phàm?” Tống Vy siết chặt điện thoại rồi hỏi.
Đúng vậy, người gọi điện tới, chính là Kiều Phàm.
Từ cái đêm anh ta khiến Đường Hạo Tuấn bị thương, để lộ ra tính tình thực sự, bọn họ cũng không còn gặp lại nữa.
Bây giờ anh ta đột nhiên gọi điện tới, cô không biết nên đối xử với anh ta như thế nào. Đêm hôm đó anh ta đã thật sự dọa sợ cô, cũng khiến cô không biết nên đối mặt với anh ta như thế nào.
Kiều Phàm mặc một bộ đồ dưỡng bệnh màu xanh xen trắng, đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn mưa phùn bên ngoài, biểu cảm trên mặt vô cùng ôn hòa: “Tôi muốn xin lỗi em.”
“Xin lỗi?” Tống Vy sững sờ.
Kiều Phàm “ừ” một tiếng, giơ tay lên vuốt ve giọt nước mưa rơi trên cửa sổ sát đất: “Đúng vậy, tôi xin lỗi vì đã có ý đồ đen tối với em. Xin lỗi Vy Vy, tôi thực sự không biết khi đó tôi lại làm chuyện như vậy, tôi cũng không muốn, nhưng tôi không kiểm soát được bản thân mình.”
Nghe thấy lời này, Tống Vy thở dài một tiếng, sau đó nhếch khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt: “Tôi biết, tôi nghe Giang Hạ nói cả rồi. Cô ấy nói từ lúc anh mười mấy tuổi trạng thái tâm lý đã bất ổn.”
Nói cho cùng, anh ta cũng là một người đáng thương.
“Cô ấy nói với em rồi à.” Kiều Phàm cụp mi mắt xuống.
Tống Vy gật đầu: “Ừ, Giang Hạ nói với tôi những chuyện này là hy vọng tôi đừng trách anh.”
“Vậy sao?” Kiều Phàm buông tay xuống: “Vậy Vy Vy, em sẽ tha thứ cho tôi chứ?”
Tống Vy dựa vào lưng ghế: “Tôi tha thứ cho anh, nhưng tiền đề là anh phải chữa bệnh cho tốt ở nước ngoài, điều chỉnh tốt trạng thái tâm lý và trạng thái tinh thần đi đã, sau này đừng bị tinh thần của bản thân kiểm soát nữa.”
“Được.” Kính mắt của Kiều Phàm phản chiếu ánh sáng: “Tôi sẽ chữa trị cho tốt. Thực ra thời gian này, tình trạng của tôi đã tốt lên rồi.”
“Thật sao?” Lưng Tống Vy dừng lại.