CHƯƠNG 1881
Lúc đi đến cửa, mẹ Giang giơ tay lên muốn gõ cửa, chợt nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng hát.
Mẹ Giang giật mình, đây là giọng của Hạ.
Hạ đang hát à?
Bài mà cô đang hát còn là ca khúc có tiết tấu vui vẻ.
Cái này, cái này…
Sắc mặt mẹ Giang thay đổi liên tục, trong lòng dấy lên sóng to gió lớn, khó mà bình tĩnh.
Ai cũng biết là sau khi Hạ tự tử, tâm trạng cứ luôn sa sút, rất ít cười, chứ đừng nói chi là hát hò.
Mà bây giờ chẳng những Hạ ca hát mà còn hát bài hát vui vẻ như thế, rõ ràng có chuyện không thích hợp.
Không phải là Hạ quá đau khổ cho nên bị kích thích, tính cách đảo ngược?
Nghe nói đây cũng không phải là chuyện không có khả năng.
Nghĩ đến Giang Hạ có thể bị kích thích mạnh mà tính cách thay đổi, mẹ Giang gấp đến nỗi không gõ cửa mà trực tiếp mở cửa đi vào.
Sau khi vào trong, mẹ Giang nhìn thấy Giang Hạ đang ngồi trước máy vi tính, mặc một cái áo ngủ rộng rãi, trên tai còn đeo tai nghe, dáng vẻ thích thú gật gù trông rất hưởng thụ.
Bộ dạng này của Giang Hạ làm mẹ Giang nhìn đến ngây người: “Hạ?”
Sao Hạ lại như vậy?
Chắc chắn là bị kích thích rồi có đúng không?
Bà chỉ nhìn thấy Hạ như thế này vào mười mấy năm trước, lúc đó cách ăn mặc của Hạ không ra làm sao, ngày nào cũng như vậy, giống y như là một con bé điên.
Nhưng mà sau khi lên cấp ba, tính tình Hạ thành thục hơn, không còn trẻ con như thế nữa.
Nhưng mà bộ dạng hiện tại của Hạ…
Ở trong phòng, Giang Hạ nghe thấy giọng nói của mẹ Giang, cô liền dừng động tác gật gù, che tai nghe rồi quay đầu nhìn lại. Nhìn thấy là mẹ Giang, cô cười nói: “Mẹ, sao mẹ lại vào đây?”
Cô lấy tai nghe xuống, thả cái chân đang đặt trên ghế xuống, không còn cuộn lại nữa.
Mẹ Giang bước vào, ánh mắt lo lắng lại nghiêm túc nhìn cô: “Hạ, có phải con…”
“Có phải con sao chứ?” Giang Hạ nghiêng đầu, vẻ mặt nghi hoặc hỏi bà.
Mẹ Giang ấp úng, do dự nhiều lần mới có thể nói những gì mà mình muốn hỏi: “Hạ, có phải là con bị kích thích không vậy?”
Trong nháy mắt, lời này liền chọc cười Giang Hạ, cô che bụng bật cười không ngừng: “Mẹ ơi, mẹ đang nói cái gì vậy, cái gì gọi là con bị kích thích chứ?”
Nhìn con gái cười vui vẻ như thế, trong lòng mẹ Giang càng thêm nặng nề, bà cảm thấy con gái chắc chắn là bị kích thích.
Mẹ Giang nắm lấy tay Giang Hạ, gấp không chịu nổi: “Hạ, con làm sao vậy, hu hu hu…” Mẹ Giang nhịn không được mà bật khóc.
Giang Hạ bị dọa: “Mẹ à, rốt cuộc là mẹ làm sao vậy, khóc cái gì chứ?”
Mẹ Giang không trả lời mà ôm cô vào lòng: “Hạ của mẹ, Hạ đáng thương của mẹ.”
Giang Hạ nhìn mẹ khóc thành như vậy, cô bất đắc dĩ cực kỳ, vỗ vỗ lưng mẹ rồi nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng khóc nữa, rốt cuộc là mẹ làm sao thế, nói cho con biết đi.”