CHƯƠNG 1840
Tống Vy phản ứng lại kịp lập tức thở phào, sau đó đặt mông ngồi ở trên giường, vừa tức vừa buồn cười: “Không có, anh ấy không nói với tớ, tớ cũng không biết chuyện này.”
Trần Châu Ánh bĩu môi: “Vậy xem ra sếp Đường là sau khi đêm qua cậu ngủ rồi mới sắp xếp, có điều sếp Đường cũng là làm việc không chu đáo, cũng không biết để lại lời nhắn gì cho cậu, nếu không sẽ khiến người ta lo chết.”
Tống Vy gật đầu tán đồng: “Cậu nói không sai.”
Vừa rồi cô suýt nữa vội chết rồi.
Nếu truyền ra ngoài, giám khảo như cô vậy mà đi muộn một buổi sáng, độ tin cậy của cô ở giới thiết kế đương nhiên sẽ biến mất quá nửa.
Sau này trong giới muốn hợp tác với cô đều phải suy nghĩ xem cô có đúng giờ hay không.
“Được rồi Vy Vy, cậu mau chóng ra ngoài, phải ăn trưa rồi.” Trần Châu Ánh gõ cửa rồi nói.
Tống Vy ừ một tiếng: “Tớ biết rồi, cậu xuống trước đi, tớ một lát nữa sẽ xuống.”
“Được.” Trần Châu Ánh nói xong thì xoay người rời đi.
Tống Vy mặc lại áo ngủ vừa rồi chưa mặc xong vào, sau đó sắp xếp lại ga giường, đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát sàn, mở cửa sổ sát sàn ra.
Đứng ở trước cửa sổ sát sàn, cô vặn cổ, vặn eo, hít thở một lúc bầu không khí trong lành rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Đợi khi tắm rửa xong, thay quần áo sửa soạn đi ra thì đã sắp 12 giờ rồi.
Tống Vy mở cửa phòng đi ra, vừa hay nhìn thấy người giúp việc đang lau lan can ở tầng 2.
Cô đi tới nói: “Lát nữa dọn dẹp phòng một chút.”
“Được thưa bà chủ.” Người giúp việc cung kính đáp một tiếng.
Tống Vy xoay người đi xuống tầng, Trần Châu Ánh đang ngồi ở trong phòng khách nói chuyện điện thoại.
Cũng không biết đầu bên kia là ai, cô ấy cười rất vui vẻ.
Tống Vy nhướn mày, xem ra cô ấy đây là có chuyện gì đó rồi.
“Vy Vy, cậu xuống rồi à.” Trần Châu Ánh cũng nhìn thấy Tống Vy, vẫy tay với Tống Vy.
Tống Vy mỉm cười.
Trần Châu Ánh nói một tiếng với đầu bên kia điện thoại, sau đó cúp máy.
Tống Vy rót ly nước cho mình, tò mò hỏi: “Sao không nói chuyện tiếp?”
Trần Châu Ánh nghe thấy câu hỏi của cô, không biết làm sao, trong lòng dấy lên một chút ngại ngùng.
Sự ngại ngùng này khiến cô ấy không khỏi cúi đầu, ho khẽ hai tiếng rồi đáp: “Đã nói chuyện xong rồi.”
“Vậy sao?” Tống Vy khoanh tay, dáng vẻ không tin: “Vừa rồi khi tớ xuống, cậu và đối phương còn nói chuyện rất hăng say, cười rất vui vẻ, sao thoáng cái thì nói chuyện điện thoại xong rồi? Hơn nữa tớ không nghe thấy cậu nói lời đại loại như tạm biệt với đối phương, ngược lại giống như là nhìn thấy tớ, ngại nói tiếp nữa, sợ tớ nghe thấy cái gì hả?”
“Đâu có!” Trần Châu Ánh giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức nhảy lên: “Tớ sao có thể có lời gì sợ cậu nghe thấy chứ.”
“Ổ? Không phải sao?” Độ cong của khóe miệng của Tống Vy càng sâu: “Nếu đã như vậy, vậy cậu tại sao trực tiếp cúp máy, không nói tạm biệt với đối phương?”