CHƯƠNG 1728
Hai đứa trẻ đi theo người phục vụ khách sạn về phía thang máy, vừa đi, vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại hai người Đường Hạo Tuấn.
Khi đến phòng tổng thống, Đường Hạo Tuấn đặt Tống Vy lên giường, sau khi đắp chăn bông, mới nhìn hai đứa nhỏ: “Hai đứa nhớ ngoan ngoãn, đừng làm ồn tới mẹ biết chưa?”
Anh biết rất rõ tình trạng tinh thần của Tống Vy đang căng thẳng, tâm tình nặng trĩu thế nào khi biết Giang Hạ tự tử.
Cô cần phải nghỉ ngơi, nếu không sẽ bị bệnh nếu cứ tiếp tục như thế này.
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi ba.”
“Ừm, hai con về phòng đó đi, ba ngủ với mẹ một lát.” Đường Hạo Tuấn chỉ sang phòng đối diện nói.
Hai đứa trẻ nắm tay nhau đi qua đó.
Đường Hạo Tuấn cởi giày, vén chăn ra nằm bên cạnh Tống Vy, ôm cô nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Buổi tối, Tống Vy ăn cơm xong liền lên đường đến bệnh viện.
Đường Hạo Tuấn và hai đứa con không đi.
Đường Hạo Tuấn phải mở họp video nên phải ở lại khách sạn.
Hai đứa nhỏ cũng bị Tống Vy ra lệnh ở trong khách sạn, dù sao buổi tối rồi, dù có vệ sĩ đi nữa, cô cũng không yên tâm đưa hai đứa nhỏ ra ngoài.
Bởi vì không ai biết khi nào Đường Hạo Minh sẽ xuất hiện.
Khi đến bệnh viện, Tống Vy gõ cửa phòng bệnh của Giang Hạ.
Không lâu sau, cửa mở ra, mẹ Giang xuất hiện trước mặt Tống Vy, có chút kinh hỉ: “Vy cháu đến rồi.”
“Ừm, cháu đến rồi.” Tống Vy gật đầu đáp.
Mẹ Giang nhìn về phía sau: “Cháu đi một mình à? Cậu Đường và bọn trẻ không tới sao?”
“Hạo Tuấn phải họp nên không đến, buổi tối hai đứa nhỏ cũng không thích hợp để đưa ra ngoài, nên để bọn nó lại trong khách sạn rồi ạ.” Tống Vy cười giải thích.
Mẹ Giang gật đầu: “Nên như vậy.”
“Đúng rồi dì, cháu vừa thấy tâm tình dì rất tốt, có tin tức tốt sao?” Tống Vy hỏi.
Mẹ Giang nghe cô nói vậy, lập tức nở nụ cười: “Đúng vậy, Hạ tỉnh lại rồi.”
Nghe vậy, Tống Vy cũng rất vui mừng: “Thật sao? Hạ tỉnh rồi sao?”
“Đúng vậy, mới tỉnh không lâu, dì vốn muốn gọi điện thoại cho cháu, nhưng nhớ là ban ngày cháu nói buổi tối sẽ lại đến, cho nên không gọi nữa, định đợi cháu tới rồi cho cháu bất ngờ, bây giờ cháu đến đúng lúc lắm, Hạ vẫn còn đang tỉnh, mau vào đi.”
Mẹ Giang vừa nói vừa đưa tay kéo Tống Vy vào trong phòng.
Trong phòng, Giang Hạ đang nằm trên giường bệnh, hai mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Còn ba Giang thì đang ngồi ở mép giường bệnh, trên tay cầm một quả táo đang gọt vỏ.
Nhìn thấy mẹ Giang đưa Tống Vy đến, ba Giang cuối cùng cũng mỉm cười: “Vy Vy, cháu đến rồi, chú gọt quả táo cho cháu.”
“Dạ được, vậy cháu không khách sáo nữa nha chú.” Tống Vy cười nói.
Ba Giang quả nhiên lại lấy một quả táo ra gọt vỏ cho cô.
Tống Vy bước đến mép giường bệnh, cúi đầu nhìn Giang Hạ.