CHƯƠNG 1613
Bên ngoài nhà tù, bà Trần và Tống Vy đứng cùng với nhau, nhìn cửa lớn của nhà tù đối diện.
Đường Hạo Tuấn không đến, anh đã đến biệt thự của nhà họ Lâm.
Trần Nhã Nhã ra ngoài rồi, Lâm Giai Nhi đương nhiên có thể thành công rút khỏi.
Bà Trần nhìn cửa lớn của nhà tù đóng chặt, hai tay nắm chặt vào nhau, vô cùng kích động.
Nếu không phải bà ta bây giờ còn ngồi xe lăn, Tống Vy cảm thấy, bà ta chắc chắn sẽ nôn nóng đi qua đi lại.
“Bà Trần, bà bình tĩnh một chút, cô Trần một lát nữa sẽ ra thôi.” Tống Vy thấy bà Trần kích động không bình tĩnh lại được, cô vội mở miệng khuyên.
Sức khỏe của bà Trần vốn không tốt, cô sợ lát nữa vì kích động quá mà ngất đi.
Bà Trần nghe thấy lời của Tống Vy, cười miễn cưỡng: “Mợ Đường, tôi biết ý của cô, chỉ là tôi đâu thể bình tĩnh được, tôi ngày đêm mong mỏi cuối cùng cũng nhìn thấy Nhã Nhã có thể ra ngoài, cho nên trong lòng tôi…”
“Tôi biết tôi biết.” Tống Vy dở khóc dở cười cắt ngang lời bà ta: “Bỏ đi, vậy bà tiếp tục đi, coi như tôi không nói gì.”
Cũng đúng, ngày đêm mong mỏi mới nhìn thấy con gái ra ngoài đoàn viên, loại chuyện này quả thật khiến người ta kích động không thể bình tĩnh được.
Cô nghĩ, đổi lại là cô cũng sẽ như vậy.
Nghĩ như vậy, Tống Vy không có khuyên nữa.
Rất nhanh, thời gian đã tới, cửa lớn của nhà tù từ từ mở ra.
Bà Trần không nhịn được, trực tiếp lăn xe lăn đi lên mấy mét.
Bà ta muốn mau mau nhìn thấy con gái của mình.
Tống Vy vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, dựa vào thân xe nhìn cửa lớn của nhà tù.
Một bóng người gầy gò đi ra từ bên trong, mái tóc ngắn sơ xác, gương mặt xanh xao gầy gò, cơ thể lảo đảo khi gió thổi qua, nhìn trông vô cùng đáng thương.
Tuy nhiên đôi mắt sáng ngời của cô ta lại khiến người ta rất chú ý.
Đôi mắt đó nhìn bầu trời, trong mắt tràn ngập sự mong chờ và khát vọng về tương lai một cách rõ ràng.
Tống Vy nhướn mày, trong lòng thầm khen ngợi Trần Nhã Nhã.
Xem ra Trần Nhã Nhã không có vì việc từng ngồi tù mà không vực dậy được, ngược lại, cô ta tràn đầy ý chí về tương lai.
Như vậy mới tốt, Trần Nhã Nhã như này mới sẽ không liên lụy nhà họ Trần.
“Nhã Nhã.” Bà Trần nhìn Trần Nhã Nhã, trên gương mặt đầy nếp nhăn, nở nụ cười kích động, trong đôi mắt rơi những giọt nước mắt vui mừng kích động.
Giọng của bà Trần khiến cơ thể của Trần Nhã Nhã cứng đờ trong nháy mắt.
Một giây sau, Trần Nhã Nhã vội cúi đầu xuống, nhìn về phía người phụ nữ ngồi trên xe lăn, đôi mắt cũng đỏ hoe, giọng nói nghẹn ngào gọi: “Mẹ!”
“Ôi!” Bà Trần vội vàng đáp một tiếng.
Sau đó, Trần Nhã Nhã cuối cùng cũng không kiềm nén được cảm xúc của mình nữa, cô ta khóc lóc chạy về phía bà Trần, ôm lấy bà Trần còn liên tục nói xin lỗi.