Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy!

Chương 156 5




CHƯƠNG 1565

Tống Vy đặt tay lên tay anh, nhẹ giọng an ủi: “Được rồi Hạo Tuấn, đừng giận, anh ta là cố ý chọc tức anh.”

Tuy Đường Hạo Minh không nhìn thấy Hạo Tuấn ở trong biệt thự, nhưng trong biệt thự có người Hạo Tuấn sắp xếp, nghĩ cũng biết Hạo Tuấn chắc chắn ở gần đó nhìn anh ta.

Vậy nên Đường Hạo Minh mới nói những lời này.

Trình Hiệp cũng gật đầu khuyên: “Phải đó tổng giám đốc, đừng tức giận, lần này chúng ta không ai ngờ được Đường Hạo Minh vậy mà mang theo súng bên người, cho nên mới có thể để anh ta thuận lợi chạy thoát, biết sớm, chúng ta lúc đó khi đến cũng nên đi xin giấy phép mang theo súng, nếu không lần này nhất định có thể bắt được anh ta.”

“Không sao, ít nhất lần này chúng ta cũng không lỗ, bắt được Lâm Giai Nhi rồi không phải sao?” Tống Vy mỉm cười nhìn Đường Hạo Tuấn: “So với Đường Hạo Minh, người anh càng muốn xử lý, vẫn là Lâm Giai Nhi đúng chứ?”

Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn tối sầm, không phủ nhận.

Đúng vậy, so với Đường Hạo Minh, anh càng hận Lâm Giai Nhi.

“Tôi biết rồi, bảo những vệ sĩ đó rút về đi, nơi đó đã vô dụng rồi.” Đường Hạo Tuấn day mi âm, lạnh lùng căn dặn.

Lần này không bắt được Đường Hạo Minh, cũng không trách được những vệ sĩ đó.

Chủ yếu là trên người những vệ sĩ đó cũng không có súng, không dám đi ra cứng đối cứng với Đường Hạo Minh nổ súng liên tiếp.

Huống chi, những vệ sĩ này là anh thuê tạm thời ở nước L, về độ trung thành, chắc chắn không quá lớn.

Cho dù anh bảo bọn họ trực tiếp xông lên, bọn họ cũng sẽ không trực tiếp xông lên.

Giống như điều Tống Vy nói, tuy không bắt được Đường Hạo Minh, nhưng đã bắt được Lâm Giai Nhi, cũng coi như không lỗ.

“Tôi biết rồi.” Trình Hiệp gật đầu đáp một tiếng, bắt đầu cho người rút về.

Buổi tối, du thuyền bắt đầu quay ngược, chạy thẳng về phía nước C.

Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Còn những vệ sĩ kia, vào buổi chiều được trực thăng do công ty trực thuộc của bọn họ cử tới đón đi rồi.

Cho nên người trên du thuyền bây giờ đều là người của Đường Hạo Tuấn.

Tống Vy đứng ở trên boong tàu dựa vào can lan nhìn đại dương bên ngoài, cười rồi nói: “Đi du thuyền về nước, em vẫn là lần đầu tiên.”

“Thích không?” Đường Hạo Tuấn từ đằng sau ôm lấy cô, cắn tai của cô, giọng nói khàn khàn.

Tống Vy gật đầu: “Đương nhiên thích, có thể ngắm nhìn cảnh biển dọc đường như vậy, cảm thấy trái tim của mình trở nên rộng hơn, trước kia lần nào cũng đi máy bay, ở trên máy bay tầm nhìn lại rất có hạn, cộng thêm tốc độ nhanh, tóm lại từ đầu đến cuối không được ngắm nhìn phong cảnh như trên du thuyền.”

Đường Hạo Tuấn khẽ mỉm cười: “Chiếc du thuyền này còn chưa đặt tên, là chủ nhân của chiếc du thuyền, đặt một cái tên đi.”

“Chủ nhân của du thuyền?” Tống Vy đầu tiên là sững người, sau đó xoay người lại, nhìn người đàn ông đối diện: “Anh là nói em sao?”

Cô chỉ vào mũi của mình.

Đường Hạo Tuấn gật đầu: “Phải, lúc đó khi mua chiếc du thuyền này, anh viết tên của em, cho nên chiếc du thuyền này của em, cũng là quà anh tặng em.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.