Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy!

Chương 152 6




CHƯƠNG 1526

Phải biết rằng với hận ý của Lâm Giai Nhi với mình, nếu nhìn thấy cô vào, phản ứng của cô ta nhất định rất kịch liệt, tuyệt đối không thể không có chút phản ứng nào.

Nhưng Lâm Giai Nhi lại không có phản ứng, từ đây có thể thấy, cô ta không nhìn thấy, không biết cô đến.

Cho rằng chỉ có một mình người giúp việc đến.

Người giúp việc cũng nhìn ra mắt Lâm Giai Nhi không đúng, thăm dò hỏi: “Cô chủ, có phải mắt cô…”

“Cái gì? Tôi kêu cô gọi điện thoại, cô gọi chưa!” Lâm Giai Nhi như mèo bị dẫm trúng đuôi, chịu kích thích lớn, sắc mắt hung ác hét lên với người giúp việc.

Tuy nhiên, vị trí người giúp việc đứng là bên trái cô ta, nhưng Lâm Giai Nhi lại hét với bên phải.

Rất rõ ràng, Lâm Giai Nhi quả thực đã mất đi ánh sáng, không nhìn thấy.

Trong lòng người giúp việc trầm xuống, không biết Lâm Giai Nhi vì sao lại đột ngột nhìn không thấy.

Nhưng người lại xảy ra vấn đề khi bị cô ta giam giữ, cô ta phải chịu trách nhiệm.

“Tôi biết rồi cô chủ, tôi đi liên lạc ngay, cô đợi một chút.” Nói xong, người giúp việc đi ra cửa.

Tống Vy nhướn mày.

Lâm Giai Nhi không đưa điện thoại cho người giúp việc, xem ra người giúp việc cũng có điện thoại.

Người giúp việc ra khỏi phòng, Tống Vy cũng đi theo.

Người giúp việc nhìn Tống Vy, nói: “Bà chủ, cô về phòng nghỉ ngơi trước đi, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt.”

“Không sao, tôi bây giờ không ngủ được, tôi ở đây giúp cô trông chừng cô ta, lỡ cô ta giả bộ thì sao.” Tống Vy rũ mắt, che giấu thâm ý bên trong.

Người giúp việc kinh ngạc: “Giả bộ?”

“Ừ, cô ta có tiền án, trước đây cô ta từng giả bộ tự sát, cho nên giả làm người mù, chạy trốn khỏi giam giữ của cô, cũng không phải không thể.” Tống Vy nhún vai đáp.

Người giúp việc như ngẫm nghĩ sờ cằm.

Tống Vy cười cười: “Tôi cũng chỉ tùy tiện nói thôi, rốt cuộc có phải giả bộ hay không tôi cũng không biết, nhưng vẫn là chú ý một chút cho chắc.”

“Bà chủ nói cũng phải, vậy thì nhờ bà chủ, tôi gọi điện xong sẽ lên ngay.” Người giúp việc cảm kích khom người với Tống Vy.

Tống Vy xua tay: “Không có gì, dù sao tôi cũng rảnh rỗi, quan trọng nhất là tôi không đối phó với cô ta, tôi lo lắng cô ta giả bộ, nếu vậy, cô ta sẽ không có lý do lấy cớ mắt mù rời đi, được rồi, cô đi gọi điện đi, tôi ở ngay ngoài cửa trông chừng cô ta, không vào, nếu vậy, dù cô ta có giả bộ hay không cũng sẽ không kích thích cô ta.”

“Được, cảm ơn bà chủ!” Người giúp việc nói xong, xuống lầu.

Nhìn bóng dáng cô ta biến mất trên cầu thang, nụ cười nhàn nhạt trên mặt Tống Vy trầm xuống, thay vào đó là khẽ căng thẳng.

Người giúp việc vừa rồi ra khỏi phòng, không đóng cửa phòng Lâm Giai Nhi, mà lúc nãy ở cửa, cô nhìn thấy điện thoại của Lâm Giai Nhi, ở ngay dưới giường.

Hẳn là Lâm Giai Nhi đột ngột mất ánh sáng, hoảng loạn làm rơi điện thoại, rơi dưới giường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.