CHƯƠNG 1513
Cô tuyệt đối không cho phép mình bị người đàn ông khác chạm vào!
Đường Hạo Minh chịu đựng cơn choáng, cười một cách đau buồn: “Tốt lắm, Tống Vy, em làm tốt lắm!”
Anh ta vốn dĩ chỉ nhìn thấy dáng vẻ cô cố gắng giãy giụa, cảm thấy có hứng thú, muốn trêu chọc cô, không hề muốn thật sự làm gì với cô.
Dù sao cô cũng đã ở bên cạnh anh ta, anh ta có rất nhiều thời gian từ từ tấn công cô.
Nhưng không ngờ, cô lại trực tiếp ra tay với anh ta!
Đường Hạo Minh giơ tay lên, mở tay ra, ra hiệu cho cô nhìn máu ở trên bàn tay: “Tống Vy, em là người đầu tiên dám đánh tôi!”
Sắc mặt Tống Vy tái nhợt: “Anh đã muốn đối xử với tôi như vậy, tại sao tôi không thể đánh anh, là anh đáng đời!”
Đường Hạo Minh nheo mắt lại: “Là tôi đáng đời, thật là hay, đã như vậy, thì tại sao tôi còn phải chịu đựng, tại sao không dứt khoát làm em là xong rồi, nếu không làm sao xứng đáng với vết thương trên đầu tôi!”
Nói xong, anh ta cười khẩy một tiếng, bỏ bàn tay đang đặt trên đầu xuống, mặc kệ máu trên đầu vẫn đang chảy, cười một cách không đàng hoàng, đi về phía Tống Vy.
Trái tim Tống Vy đột nhiên co rút lại, vừa lùi sang bên cạnh, vừa tìm xem xung quanh còn có vũ khí gì không.
Lần này nhìn, thì nhìn thấy đĩa đựng trái cây ở chiếc bàn uống nước bên cạnh, bên trên có một con dao gọt hoa quả nhỏ.
Nhìn thấy dao gọt hoa quả, Tống Vy giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạnh, chạy nhanh đến, cầm con dao gọt hoa quả lên, sau đó hai tay nắm chặt lấy, mũi dao hướng về phía Đường Hạo Minh: “Không được qua đây, nếu anh qua đây tôi sẽ không khách khí đâu!”
Nhìn Tống Vy cầm dao, nhưng tay lại đang run rẩy, Đường Hạo Minh xem thường cong môi: “Bé con, em nhìn tay em đi, run rẩy như vậy, em thật sự có thể ra tay với anh sao?”
“.…” Tống Vy há hốc mồm, không nói nên lời.
Cô đương nhiên không thể.
Ngay cả gà cô còn không dám giết, chứ đừng nói đến là đâm người.
Cô làm như vậy, cùng là hi vọng ép Đường Hạo Minh lùi lại, để Đường Hạo Minh không dám đến gần mình.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Đường Hạo Minh, anh ta không hề sợ con dao trên tay cô, ngược lại còn tiếp tục đi về phía cô.
Tống Vy thấy anh ta không né tránh, tay càng thêm run rẩy: “Không được qua đây, Đường Hạo Minh tôi bảo anh không được qua đây, anh có nghe thấy không?”
“Không nghe thấy, hơn nữa tôi cũng muốn xem xem, em rốt cuộc có giết tôi không.” Đường Hạo Minh cười, tiếp tục đi về phía trước.
Khuôn mặt Tống Vy tái nhợt.
Người đàn ông này bị thần kinh hả?
Lại còn muốn xem xem cô có giết chết anh ta không.
Đúng vậy, cô quả thật không dám ra tay.
Nhưng nếu như bị ép, không ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
Cô cũng không phải chưa từng nhìn thấy một người không dám giết người, lúc bị ép vào đường cùng, sẽ ra tay giết người.