CHƯƠNG 1477
Đường Hạo Tuấn càng lúc càng chắc chắn rằng, Tống Vy đã bị đưa ra nước ngoài rồi. Hơn nữa còn bị đưa đi trước khi cảnh sát phong toả thành phố.
“Sếp Đường, có người gửi thư cho anh!” Đột nhiên, Giang Hạ gõ cửa bước vào phòng tổng thống rồi đưa bức thư cho anh.
Đường Hạo Tuấn nhìn thấy lá thư không đề tên liền nhíu mày: “Ai đã đưa cho cô?”
“Là một đứa trẻ. Ban nãy, tôi vừa bước vào khách sạn thì có một đứa trẻ đứng ra cản đường, bảo là có người muốn gửi thư cho anh, nó nhờ tôi chuyển hộ.” Giang Hạ lắc đầu trả lời.
Đường Hạo Tuấn nhíu mắt.
Nhờ Giang Hạ chuyển thư cho anh nghĩ là người gửi biết rõ anh và Giang Hạ có quen biết.
Xem ra người gửi là người rất hiểu anh, hoặc rất hiểu cấp dưới của người của anh.
Là Đường Hạo Minh sao?
Đường Hạo Tuấn vội vàng mở thư ra, nét chữ quen thuộc khiến anh tái mặt ngay lập tức.
Quả nhiên là nét chữ của Đường Hạo Minh!
Thấy vẻ mặt của Đường Hạo Tuấn không ổn, Giang Hạ liền nghiêng người sang: “Trong thư viết cái gì?”
Đường Hạo Tuấn chỉ mới nhìn nét chữ của Đường Hạo Minh chứ chưa kịp đọc nội dung trong thư. Nghe Giang Hạ hỏi, anh mới hoàn hồn tập trung đọc thư.
Trong thư viết: Hạo Tuấn, không cần tìm nữa đâu, Tống Vy đã bị tôi bắt đi rồi. Khi cậu nhận được bức thư này thì tôi đã đạt được mục đích rồi. Cậu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt. Từ nay về sau, cô ấy chính là vợ của tôi rồi!
Ầm!!!
Đường Hạo Tuấn đấm mạnh xuống bàn, da ở khớp tay cũng rách luôn khiến máu chảy ròng ròng.
Sắc mặt của anh càng lúc càng tệ, cả người tản ra luồng khí lạnh lẽo khiến mọi người đều ớn lạnh.
“Đường Hạo Minh!” Đường Hạo Tuấn nghiến răng rít ra từng chữ từng chữ, trong mắt đầy sát khí cứ như sắp hoá thành một mũi dao bén nhọn.
Giang Hạ cũng giận điên người mắng to: “Khốn nạn, đã bắt cóc Vy Vy rồi mà còn muốn chiếm hữu cô ấy. Đúng là loại người ghê tởm!”
Cô nhìn sang Đường Hạo Tuấn: “Sếp Đường, nhất định anh phải cứu được Vy Vy!”
Đường Hạo Tuấn siết tay không đáp, nhưng trong lòng đã thầm đưa ra quyết định.
Đương nhiên là anh sẽ cứu Tống Vy về, đó là vợ của anh mà, sao anh có thể bỏ mặc cô!
Dù là lên núi đao hay xuống biển lửa thì anh cũng sẽ cứu được cô.
“Liên lạc với chính phủ nước này đi, tôi muốn tra camera vệ tinh!” Đường Hạo Tuấn gọi một cuộc điện thoại.
Hai mắt Giang Hạ sáng bừng lên: “Camera vệ tinh! Tốt quá rồi, có camera vệ tinh rồi thì chắc chắn chúng ta sẽ sớm tìm được Vy Vy thôi!”
Đường Hạo Tuấn không trả lời, chỉ nhắm mắt lại không biết đang suy nghĩ điều gì.
Anh luôn không muốn sử dụng camera vệ tinh bởi vì nếu làm thế thì anh sẽ mắc nợ quốc gia này.
Nhưng bây giờ, để tìm được Tống Vy, anh không màng bất cứ điều gì nữa. Dù chính phủ nước này có muốn gì, chỉ cần có thể tìm được Tống Vy thì anh đều sẵn lòng chấp nhận.
Bên này, Đường Hạo Tuấn đang liên lạc với chính phủ quốc gia. Một bên khác, Trình Hiệp cũng đang dẫn Tống Hải Dương đến gặp Đường Hạo Tuấn.