CHƯƠNG 1474
Nghĩ tới đây, chuông điện thoại của Đường Hạo Tuấn đột nhiên vang lên.
Đường Hạo Tuấn cầm điện thoại, trên màn hình là hai chữ Hải Dương đang nhấp nháy không ngừng.
Giang Hạ mừng rỡ: “Là Hải Dương, Sếp Đường, anh mau nghe máy đi, biết đâu Hải Dương đã tìm thấy Vy Vy.”
Đường Hạo Tuấn không đáp lời nhưng ngón tay đã vội nhấn nút nghe máy rồi trả lời cuộc gọi của Tống Hải Dương.
“Ba, con tìm thấy vị trí của mẹ rồi.” Giọng của Tống Hải Dương truyền tới.
Đường Hạo Tuấn đứng dậy: “Là ở đâu?”
Đột nhiên, Tống Hải Dương trầm mặc, cậu lắc đầu: “Ở dưới một dòng sông.”
“Cái gì?” Giang Hạ nghe xong liền cao giọng: “Ở dưới sông sao? Chẳng lẽ bọn chúng đã ném Vy Vy xuống sông rồi?”
Nếu là thật thì thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, cô không chết đuối mới là lạ!
Đường Hạo Tuấn cũng nghĩ tới khả năng này, anh siết chặt tay như muốn bóp nát điện thoại. Toàn thân cũng toát một luồng sát khí đáng sợ khiến người khác không ngừng run rẩy.
Bọn Giang Hạ biết, sau khi Đường Hạo Tuấn nghe được tin Tống Vy có thể đã bị vứt xuống sông thì anh đã bị đả kích nặng nề, dẫn tới chuyện bị kích động.
“Ở dòng sông nào?” Đường Hạo Tuấn nghiến răng rít ra từng chữ.
Lúc này, Tống Hải Dương mới kịp nhận ra rằng Ba có thể đã hiểu lầm gì rồi, cậu chớp chớp mắt: “Là dòng sông Quan Cảnh cách sân vận động không xa, dưới sông chắc chỉ có điện thoại và nữ trang của mẹ thôi. Vì GPS mà con cài cho mẹ có thể đo được nhiệt độ cơ thể của người đeo và ghi lại quá trình biến đổi nhiệt độ. Con đã kiểm tra nhật ký biến đổi rồi, nhiệt độ cơ thể của mẹ không hề thay đổi chút nào, vậy nên con dám khẳng định, mẹ không ở dưới sông đâu, ở đó chỉ có điện thoại và trang sức thôi.
Nghe xong, mắt Đường Hạo Tuấn co lại: “Thật không?”
“Thật ạ, con chắc chắn mà!” Tống Hải Dương gật đầu.
Giang Hạ vuốt ngực thở phào một hơi: “Vậy thì tốt quá rồi, nghĩa là Vy Vy vẫn còn sống. Còn nữa Hải Dương, sao con cứ úp úp mở mở làm gì, suýt doạ chết mẹ nuôi và ba con rồi. Bọn mẹ còn tưởng Vy Vy bị dìm xuống sông rồi cơ.”
“Con xin lỗi Ba, con không cố ý đâu.” Tống Hải Dương cúi đầu nhận lỗi.
Ban nãy, cậu không kịp nhận ra lời mình có điều không ổn.
“Được rồi, con tiếp tục kiểm tra camera quanh sông đi, tìm thử có bọn bắt cóc mẹ con không.” Đường Hạo Tuấn cau mày, trầm giọng dặn dò.
Tống Hải Dương ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ!”
Sau khi cúp máy, Đường Hạo Tuấn buông điện thoại xuống rồi nhìn ba người Giang Hạ: “Bây giờ ba người hãy liên lạc với đội trục vớt để vớt đồ dưới sông lên đi.”
“Cứ để cho bọn tôi.” Hạ Bảo Châu vỗ ngực nói.
Giang Hạ nhìn anh: “Còn Sếp Đường?”
“Tôi đi gọi người.” Đường Hạo Tuấn cau mày.
Ở đất nước này, anh không có sẵn người đáng tin như ở trong nước nhưng cũng không để đặt toàn bộ niềm tin vào cảnh sát được.