CHƯƠNG 1436
Đường Hạo Tuấn nghi hoặc nhận lấy: “Đây là?”
“Tiền lãi của anh!” Tống Vy cười như không cười nhìn anh.
Đường Hạo Tuấn thấy sự trêu đùa trong mắt cô, bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó, chột dạ xoay đầu đi.
Sau đó Tống Vy xoay đầu của anh lại: “Nhìn em, đừng hòng trốn!”
“Anh không có!” Ánh mắt của Đường Hạo Tuấn nhìn đi chỗ khác.
Tống Vy dở khóc dở cười: “Anh cũng không dám nhìn em, còn muốn chối?”
Khóe miệng của Đường Hạo Tuấn giật giật, không lên tiếng.
Vài giây sau, anh mới lại mở miệng: “Em biết từ bao giờ?”
“Vào hôm nay, hôm nay Hạ nói bỗng nhiên không liên lạc được với thư ký Lý, không thể chuyển tiền lãi của sếp Lục cho anh ta, sau đó Hải Dương nói với em, anh chính là sếp Lục.”
Nói xong, hai tay của Tống Vy giữ gương mặt của anh: “Nếu không phải là Hải Dương nói cho em, anh có phải định giấu em cả đời không?”
Môi của Đường Hạo Tuấn mấp máy, trầm mặc.
Tống Vy thở dài: “Tại sao?”
“Không muốn em có gánh nặng trong lòng!” Đường Hạo Tuấn cuối cùng cũng nhìn thấy rồi, giữa chân mày tràn ngập sự dịu dàng: “Mới đầu khi anh đầu tư, còn chưa ở bên em, em chắc chắn sẽ không chấp nhận đầu tư của anh, về sau chúng ta kết hôn rồi, anh không nói cho em, chỉ là không muốn khiến em cảm thấy là dựa vào anh mới sáng lập được công ty, anh không muốn em có áp lực lớn như vậy.”
Rất nhiều phụ nữ rõ ràng bản thân rất ưu tú, nhưng bởi vì nhờ chồng giúp đỡ, những người khác sẽ hoàn toàn phủ nhận sự giỏi giang của người phụ nữ đó, cho rằng sự nghiệp của người phụ nữ đó phát triển tốt như vậy đều là vì có sự giúp đỡ của chồng.
Giống như tổng giám đốc Tô trong giới, tổng giám đốc Tô chính là một người phụ nữ rất có bản lĩnh, hỏi mượn chồng mình tiền xây dựng công ty của mình, sau này tất cả mọi người đều cho rằng tổng giám đốc Tô có thể xây dựng công ty đều là do chồng, nhưng lại không nghĩ, chồng chỉ bỏ ra một khoản tiền, những cái khác đều do bản thân tổng giám đốc Tô cố gắng.
Anh không muốn vợ của mình cũng bị người ngoài dùng ánh mắt hạn hẹp như vậy để nhìn nhận về cô.
Tống Vy thông qua ánh mắt của Đường Hạo Tuấn, hiểu được suy nghĩ của Đường Hạo Tuấn, trong lòng cảm thấy rất ấm áp: “Em biết rồi, cảm ơn chồng.”
Đường Hạo Tuấn vuốt tóc của cô: “Chúng ta là vợ chồng, em mãi mãi không cần nói cảm ơn với anh.”
Tống Vy khẽ mỉm cười gật đầu.
Đường Hạo Tuấn đưa thẻ cho cô: “Số tiền này em cầm đi.”
“Không được, đây là…”
“Tiền lương giao nộp.” Đường Hạo Tuấn cắt ngang lời của cô.
Tống Vy lập tức không nói gì nữa, sau giây lát thì cầm lấy chiếc thẻ: “Được rồi, nếu đã là tiền lương giao nộp của anh, vậy thì em nhận.”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Hai vợ chồng ở trong phòng làm việc thân mật một lúc, cho đến khi người giúp việc gọi ăn đêm thì mới đi ra.
Rất nhanh, hai đêm trôi qua, cuối cùng đã đến ngày cưới của Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy và Đường Hạo Tuấn cũng không mời quá nhiều khách, cộng lại cũng mới hơn 100 người.
Ngoài những điều này ra, cũng không có mời truyền thông, càng không có tuyên truyền với bên ngoài.