CHƯƠNG 1414
“Phải làm sao đâu? Dẫn theo không?” Tống Vy dở khóc dở cười nhìn sang Đường Hạo Tuấn.
Giữa mi tâm Đường Hạo Tuấn tràn ngập sự dịu dàng.
Anh xoa đầu của hai đứa trẻ, nói: “Dẫn theo đi.”
“Vậy thì dẫn theo!” Tống Vy khẽ mỉm cười.
Hai đứa trẻ sau khi nghe thấy thì vui vẻ nhảy cẫng lên.
Khoảng thời gian này, mẹ vì ba xảy ra chuyện, về cơ bản đều rất ít ở bên bọn chúng, không phải ném bọn chúng ở nhà thì kêu bà Vương và chú Trình trông.
Bọn chúng sớm đã muốn hoạt động chung với ba mẹ rồi.
Bây giờ cơ hội đến rồi, bọn chúng sao có thể không vui chứ.
Nhìn dáng vẻ cười đùa của hai đứa trẻ, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn nhìn nhau, đều nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương.
Tối hôm sau, một nhà bốn người ngồi máy bay tư nhân của Đường Hạo Tuấn bay ra nước ngoài, nhìn An An.
Giang Vân Khê là vào lúc ăn trưa của ngày thứ tư, từ trong miệng của nhân viên khác biết được, Đường Hạo Tuấn vậy mà dẫn vợ con ra nước ngoài rồi.
Anh ra nước ngoài rồi, vậy mà ra nước ngoài rồi!
Chẳng trách hôm qua cô thỉnh thoảng đến bãi đỗ xe và thang máy đợi, cũng không đợi được bóng dáng của anh, cũng không nhìn thấy xe của anh.
Thì ra anh ra nước ngoài rồi.
Còn là dẫn theo vợ và các con!
Nghĩ tới Tống Vy, trong lòng Giang Vân Khê chua khó tả, ăn cơm cũng không có khẩu vị.
Cô ta đập cái cạch đôi đũa xuống bàn, làm các đồng nghiệp giật mình nhìn sang cô ta.
“Tiểu Giang, cô làm sao vậy?” Có một bác gái có lòng tốt quan tâm hỏi.
Giang Vân Khê cắn môi lắc đầu: “Tôi không sao, tôi chỉ là không ăn nổi nữa, đi trước đây!”
Nói xong, cô ta bê khay cơm rời khỏi vị trí.
Cô vừa rời đi thì vị trí của cô ta ngay sau đó được người khác ngồi vào, chính là nhân viên của phòng nhân sự dẫn Giang Vân Khê nhận chức.
Người nhân viên nhìn hướng rời đi của Giang Vân Khê, cười mỉa mai: “Cô ta còn có thể làm sao, còn không phải nghe tổng giám đốc ra nước ngoài, không gặp được, trong lòng không vui thôi!”
Lời này anh ta nói khá lớn tiếng, không ít người đều nghe thấy, khiến cho cả nhà ăn trở nên sôi sục.
“Không phải chứ, Tiểu Vương, cậu là nói, cô ta có ý với tổng giám đốc của chúng ta sao?” Có người hỏi.
Thật ra có rất nhiều người có ý với tổng giám đốc, nhưng mọi người đều tự biết rõ bản thân, biết mình không thể có gì với tổng giám đốc, cho nên cho dù có ý với tổng giám đốc, cũng chỉ giấu ở trong lòng, đâu có giống như Giang Vân Khê, thể hiện rõ ràng như vậy.
“Phải, tôi mấy ngày trước thì biết rồi, tôi nghe giám đốc phòng tôi nói, cô ta hình như giúp tổng giám đốc một việc, tổng giám đốc vốn muốn sắp cô ta đến công ty con, cho cô ta một vị trí nhàn hạ, kết quả cô ta không chịu, cứ muốn vào tổng bộ vì để nhìn tổng giám đốc nhiều hơn, tổng giám đốc hết cách, sắp xếp cho cô ta đến bộ phận vệ sinh, kết quả mọi người đoán như nào?” Tiểu Vương cười thần bí.
Mọi người cực kỳ tò mò, có người không nhịn được mà thúc giục: “Rốt cuộc như nào anh mau nói đi, chúng tôi làm sao mà đoán được?”
“Đúng thế.” Mọi người gật đầu.