CHƯƠNG 1412
Nghe thấy câu nói này, trên mặt Giang Vân Khê hiện lên sự bi thương, nhìn ánh mắt của cô ta rõ ràng đang nói ‘tôi quan tâm anh như vậy, sao anh lại có thể nói chuyện với tôi như thế’, Đường Hạo Tuấn nhìn mà cảm thấy buồn nôn.
“Tổng giám đốc, anh là do tôi cứu được, sao tôi không thể hỏi chứ, tôi…”
“Được rồi!” Đường Hạo Tuấn giơ tay lên, không còn kiên nhẫn ngắt lời cô ta: “Tôi có bác sĩ của mình, trợ lý của mình, còn có vợ con, có bọn họ lo lắng quan tâm tôi là đủ rồi, không đến lượt một người ngoài như cô lo lắng, được rồi, cô đi xuống đi.”
Giang Vân Khê không dám tin lùi lại hai bước: “Người ngoài?”
Cô ta cứu anh, anh lại xem cô ta là người ngoài!
Nhất thời, Giang Vân Khê có chút không thể chấp nhận được sự thật này, vành mắt đỏ lên, trong mắt tràn đầy sự ủy khuất.
Sao anh có thể đối xử với cô ta như vậy chứ.
Cô ta đã cứu anh đó, anh không xem cô ta là bạn thì cũng thôi đi, còn đối xử với cô ta lạnh nhạt như vậy, nói cô ta chỉ là một người ngoài.
Cô ta còn nghĩ là anh sẽ nể tình cô ta đã cứu anh, ít nhiều cũng có chút thiện cảm với cô ta, không ngờ tất cả chỉ là cô ta tự mình đa tình.
Giang Vân Khê cắn môi dưới, tức giận nhìn Đường Hạo Tuấn, giống như Đường Hạo Tuấn là một người đàn ông phụ tình, Đường Hạo Tuấn nhìn mà cảm thấy buồn nôn.
Sau đó, cô ta khụt khịt mũi, lên tiếng nói một câu: “Anh quá đáng vừa thôi!”
Nói xong, cô ta với dáng vẻ như muốn khóc, quay người sải bước rời đi.
Sớm biết anh đối với cô ta là thái độ như thế này, lúc đầu cô ta đã không cứu anh.
Khố nạn, đồ khốn nạn!
Phí công cô ta còn lo lắng đến thân phận của anh, đặc biệt trốn những người kia chạy lên đây tìm anh.
Giang Vân Khê đi vào trong thang máy, Đường Hạo Tuấn vẫn còn mơ hồ đứng nguyên tại chỗ, không hiểu mình quá đáng chỗ nào.
Nhưng sau đó nghĩ đến Giang Vân Khê này là đồ thần kinh, nói ra những lời như vậy cũng không quá kỳ lạ.
“Trình Hiệp.” Đường Hạo Tuấn lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Trình Hiệp.
Trình Hiệp đang ăn trưa ở nhà ăn của nhân viên, nói chuyện với Hạ Bảo Châu, sau khi nhận được điện thoại, vội vàng tìm một nơi yên tĩnh, nuốt hết miếng cơm trong miệng hỏi: “Tổng giám đốc, có gì căn dặn sao?”
“Lúc nãy, Giang Vân Khê chạy đến phòng làm việc của tôi.” Đường Hạo Tuấn day ấn đường nói.
Trình Hiệp suýt nữa sặc nước bọt, một lúc sau mới đè sự kinh ngạc xuống, vội vàng hỏi: “Tổng giám đốc, anh nói Giang Vân Khê chạy đến tầng cao nhất?”
“Ừ.” Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu.
Trình Hiệp hít một hơi khí lạnh: “Sao cô ta lên được?”
“Vấn đề này tôi nên hỏi cậu, cậu nói gì với bên bộ phận vệ sinh?” Vẻ mặt Đường Hạo Tuấn không được vui nói.
Trình Hiệp sờ mũi: “Tôi nói rồi, nhưng không ngờ cô ta vẫn chuồn lên được, tổng giám đốc yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ tăng cường thêm biện pháp, không để cô ta có cơ hội đi lên nữa.”
Lúc này, sắc mặt Đường Hạo Tuấn mới tốt hơn một chút, ừ một tiếng, xem như là đồng ý với lời anh ta.