CHƯƠNG 1401
“Mẹ ơi.” Bất ngờ là, từ điện thoại truyền ra lại không phải giọng nói Trình Hiệp, mà là giọng nói non nớt của Tống Dĩnh Nhi.
Tống Vy lập tức mặt mày hiền hòa, giọng cũng dịu dàng: “Cục cưng.”
“Mẹ ơi, con rất nhớ mẹ.” Tống Dĩnh Nhi mếu máo, tủi thân đáp.
Chóp mũi Tống Vy chua xót: “Cục cưng, mẹ cũng nhớ con.”
“Cho nên con về thăm mẹ đấy, con và chú Trình vừa xuống máy bay.” Tống Dĩnh Nhi cười khanh khách nói.
Tống Vy gật đầu: “Được, mẹ biết rồi, cục cưng muốn nói chuyện với ba không con?”
“Dạ có.” Tống Dĩnh Nhi vâng dạ.
Tống Vy cười đưa điện thoại cho Đường Hạo Tuấn: “Dĩnh Nhi muốn nói chuyện với ba.”
Đường Hạo Tuấn nhận điện thoại, mặt mày dịu dàng.
Hai ba con nói chuyện ở đó, Tống Hải Dương thỉnh thoảng cũng tham gia một câu, Tống Vy lại ở bên cạnh tủm tỉm nhìn.
Cuộc điện thoại này duy trì khoảng hơn mười phút, Tống Dĩnh Nhi sắp lên xe, mới cúp máy kết thúc.
Một tiếng sau, Trình Hiệp dẫn Tống Dĩnh Nhi đến phòng bệnh.
Tống Dĩnh Nhi nhìn thấy Tống Vy và Đường Hạo Tuấn, lập tức nhào về phía Tống Vy.
Tống Vy đón lấy bé, dịu dàng dỗ bé một lát, lại đặt bé lên giường, kêu bé chơi với Đường Hạo Tuấn.
Nhưng có lẽ ngồi máy bay quá mệt, Tống Dĩnh Nhi không chơi bao lâu thì đã nằm sấp trước ngực Đường Hạo Tuấn ngủ thiếp đi.
Đường Hạo Tuấn nhẹ nhàng ôm bé lên, đặt sang bên cạnh, đắp chăn cho bé, vỗ về lưng bé, tình yêu của ba ngập tràn.
Rất nhanh, mấy ngày sau, Đường Hạo Tuấn hoàn toàn khôi phục xuất viện.
Để mừng anh xuất viện, Tống Vy còn đặc biệt đặt chỗ ở khách sạn, mời Giang Hạ cùng đến ăn cơm.
Buổi tối, Tống Vy và Đường Hạo Tuấn mỗi người dắt một đứa trẻ đến khách sạn, Trình Hiệp đẩy dì Vương ở phía sau.
Giang Hạ đến sau cùng, ngại ngùng nói: “Xin lỗi, Vy Vy, Đường tổng, trên đường kẹt xe, tớ không đến muộn chứ?”
“Đương nhiên không, ngồi đi.” Tống Vy chỉ chỉ vị trí giữ cho cô ấy.
Giang Hạ cười gật đầu, đi tới kéo ghế ngồi xuống: “Vậy tớ không khách sáo nữa.”
“Xem xem muốn ăn gì, cứ gọi đi.” Tống Vy đưa thực đơn cho cô ấy.
Giang Hạ nhận lấy, bắt đầu gọi món.
Bỗng nhiên, Đường Hạo Tuấn đứng dậy.
Tất cả mọi người đều nhìn sang anh, không rõ anh muốn làm gì.
Chỉ có hai đứa bé nhìn nhau, cười trộm.
Tống Vy thấy vậy, lập tức hiểu ra ba cha con nhất định giấu cô làm chuyện gì bí mật.
Được thôi, vậy thì cô liền xem xem, ba cha con này rốt cuộc làm gì.
Tống Vy ngẩng đầu nhìn Đường Hạo Tuấn.