CHƯƠNG 1386
Giang Vân Khê cắn môi nhìn thông tin ghi trên giấy hôn thú, Tống Vy, Đường Hạo Tuấn.
Hóa ra anh tên là Đường Hạo Tuấn.
“Nhìn rõ ràng rồi chứ?” Tống Vy mỉm cười thu hồi giấy hôn thú của mình lại.
Khóe môi Giang Vân Khê mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt được ra thành lời.
Tống Vy nhìn cô ta: “Được rồi Giang Vân Khê, cô che giấu tung tích của chồng tôi, thậm chí còn muốn thuê nhà ở bên ngoài giấu chồng tôi đi, không để cho chúng tôi gặp được nhau, mặc dù hành động đó là đáng hổ thẹn, nhưng nể tình vì cô đã cứu chồng tôi một mạng nên tôi không so đo với cô. Cô có thể đưa ra điều kiện, cô muốn gì thì chỉ cần trong khả năng của tôi, tôi đều có thể cho cô, coi như là trả công cô cứu chồng tôi. Dĩ nhiên, cô cứ trực tiếp đòi tiền cũng được.”
Đôi mắt Giang Vân Khê đỏ au nhìn thẳng Tống Vy: “Cô Tống, cô sỉ nhục nhân cách tôi quá rồi đó.”
Tống Vy và Trình Hiệp đều đồng loạt phát sinh ra vài điều nghi vấn.
Cô vô cùng khó hiểu: “Cô Giang, tôi sỉ nhục nhân cách cô như nào kia?”
Giang Vân Khê cắn môi căm phẫn: “Cô dùng tiền sỉ nhục tôi, có tiền thì ghê gớm lắm sao?”
“…” Tống Vy giật khóe môi một cái.
Trình Hiệp cũng bày ra vẻ mặt không còn gì để nói: “Cô Giang, mợ chủ của chúng tôi không có sỉ nhục cô, chỉ là muốn báo đáp ơn cô đã cứu mạng ông chủ nhà chúng tôi mà thôi.”
Còn nữa, việc cứu người rồi mở miệng đòi tiền với đối phương cũng đâu phải là chuyện gì đó mất mặt.
Hơn nữa, có khi đối phương còn hi vọng người đó mở miệng đòi tiền nữa kia.
Dù sao đòi tiền cũng tiện hơn là ra điều kiện tốt mà.
Có đôi khi ra điều kiện rất ư kì quái, đối phương cũng không chắc ăn sẽ thực hiện được, hơn nữa cũng không tiện từ chối.
Đòi tiền thì dù có đòi nhiều hơn một chút cũng là cách tối ưu nhất để đền đáp, không phiền phức như những cái khác.
Nhưng mà tại sao trong mắt của cô Giang này, chuyện đòi tiền lại trở thành điều nhục nhã vậy.
“Tôi không cần báo đáp!” Giang Vân Khê mạnh miệng, vẻ mặt thanh cao mà kiêu ngạo nói: “Tôi cứu anh ấy chỉ là xuất phát từ tấm lòng thiện lành này, vốn dĩ không nghĩ tới chuyện báo đáp gì cả, cho nên sau này mấy người đừng nói những lời này nữa, đó là đang sỉ nhục nhân cách của tôi.”
Tống Vy chớp mắt, cũng rất là bất lực.
Trình Hiệp lại nhỏ giọng nói tới: “Mợ chủ, có phải cô ta đọc tiểu thuyết coi phim nhiều quá rồi không, chỗ này có chút không được bình thường cho lắm?”
Mặc dù Tống Vy cũng cảm thấy cô Giang này có chút gì đó không bình thường, đặc biệt là lời nói và tính cách rất giống với những nữ chính biết phấn đấu vươn lên, cố gắng không ngừng trong những phim truyền hình học đường rất lâu trước kia.
Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Tống Vy cũng không nói ra, sau khi nhìn Trình Hiệp một cái để cảnh cáo, cô lại mỉm cười với Giang Vân Khê: “Được rồi, tôi không xúc phạm cô Giang cô nữa, nhưng tôi vẫn câu nói đó, cô đã cứu chồng tôi, tôi sẽ cảm ơn cô, cô có thể suy nghĩ trước xem cô cần gì, khi nào nghĩ ra rồi cô có thể gọi điện thoại cho tôi, số điện thoại tối qua là số cá nhân của tôi.”
Nói xong cô quay người đi về phía phòng.
Thấy vậy Giang Vân Khê vội vàng đi theo: “Rốt cuộc các cô có thân phận gì?”
Cô ta hỏi.
Tống Vy đi tiếp: “Tôi nghĩ chắc cô cũng đã đoán được rồi. Hai ngày trước không phải trên mạng có thông tin Sếp của Tập đoàn Đường thị mất tích sao? Chồng tôi chính là sếp tập đoàn Đường thị.”