CHƯƠNG 1384
Lúc bác sĩ đang khám cho Đường Hạo Tuấn, Tống Vy cũng đứng ở cửa phòng lo lắng nhìn tới.
Mà bên ngoài, Giang Vân Khê đang hí hửng trở về sau khi đã nhìn trúng được một căn nhà và ký xong hợp đồng, vừa mới đi tới nơi cách nhà mình không xa đã nhìn thấy xung quanh nhà mình có rất nhiều người mặc đồ đen đứng.
Giang Vân Khê theo bản năng đi chậm lại một chút, vẻ mặt vui mừng cũng dần tắt, trong lòng lại dấy lên một cảm giác hồi hộp, vô cùng bất an.
Đám người này rốt cuộc là người nào?
Tại sao lại bao vây nhà của cô ta lại chứ?
Trong lúc Giang Vân Khê còn đang hoang mang, một người vệ sĩ đã phát hiện ra cô ta, lớn tiếng hỏi: “Cô là ai?”
Giang Vân Khê xoa xoa lòng bàn tay, lấy can đảm đáp: “Tôi còn đang muốn hỏi mấy người là ai đó, tại sao lại ở trong nhà tôi?”
Vệ sĩ kinh ngạc: “Cô là chủ của căn nhà này?”
“Đúng.” Giang Vân Khê gật đầu.
“Vậy thì tốt quá rồi, đi với tôi vào gặp mợ chủ của chúng tôi.” Vệ sĩ nói xong lập tức tiến tới kéo tay Giang Vân Khê tiến vào trong nhà.
Anh ta đã có nghe mợ chủ mình nói, sự thật là cô gái này đã che giấu tổng giám đốc ở đây.
Cho nên nhất định không phải là loại người tốt lành gì.
Nếu đã như vậy, cũng đừng trách anh ta đối xử với cô ta như vậy.
Giang Vân Khê không ngờ tên vệ sĩ lại thô lỗ như vậy, cứ thế mà trực tiếp kéo mình đi, trong lòng vừa tức vừa giận: “Anh đang làm gì vậy, thả tôi ra!”
Người vệ sĩ làm như không nghe thấy lời của cô ta, hung hăng nhấc người này vào trong nhà.
Tống Vy nghe thấy tiếng động phía sau lập tức ra ngoài kiểm tra cùng với Trình Hiệp: “Sao vậy?”
“Mợ chủ, chủ của căn nhà này đã trở về.” Vệ sĩ vừa trả lời vừa buông Giang Vân Khê ra.
Giang Vân Khê cũng nhìn qua phía người mà tên vệ sĩ gọi là mợ chủ, lập tức trong mắt lại lộ ra một tia kinh ngạc.
Một cô gái thật xinh đẹp!
Giang Vân Khê ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một người con gái xinh đẹp như vậy, hơn nữa trên người lại tỏa ra một nét vô cùng quý phái, nếu so sánh với đối phương thì cô ta giống như một con vịt nhỏ xấu xí vậy.
Trong một thoáng nhất thời, Giang Vân Khê cúi đầu xuống, có hơi tự ti không dám đối diện với Tống Vy. Bởi vì cô ta biết rõ, vừa đối diện sẽ khiến bản thân mình cảm thấy xấu hổ.
Tống Vy không biết trong lòng Giang Vân Khê đang nghĩ gì, chỉ tiến tới hai bước dừng lại trước mặt người kia, hỏi: “Cô chính là cô Giang à?”
Cô dịu dàng hỏi.
Giang Vân Khê cảm thấy giọng của Tống Vy có hơi quen, dường như đã từng nghe qua ở đâu rồi, sau cũng theo bản năng nhớ lại.
Ngẫm nghĩ mười mấy giây cô ta lập tức nhớ ra, bỗng ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Tống Vy: “Là cô… Tối hôm qua…”
Ánh mắt Tống Vy lóe sáng, mỉm cười gật đầu: “Là tôi, thật xin lỗi vì tối qua gọi cô muộn như vậy, nhưng mà cũng vì tôi lo lắng cho chồng tôi.”