Long Nha Bất Bại

Chương 20




Chương 20: Đấu tranh tâm lý

Lâm Đại Phàm cười ha ha: “Cậu đã gọi tôi như thế, làm sao tôi có thể rút lui, tôi phải ở lại chữa trị cho đám não bị cửa kẹp mấy cậu chứ! Ha ha!”

“Chết tiệt! Tôi không cần cậu chữa trị!”, Lý Hóa trừng mắt.

“Tôi là phi công, một chút gian khổ này, sao dọa được tôi? Các cậu thì sao? Không rút lui à?”

Lý Hóa nói với mấy người Cảnh Hạo, Lão Bào, Châu Cường và Tô Long.

Qua quá trình luyện tập, sáu người dần trở nên thân thiết, có thể nói là một nhóm nhỏ củng cố tinh thần cho nhau.

AzTruyen.net

Bốn người còn lại nhìn nhau, đều nở nụ cười.

“Tôi trời sinh đã thích mạo hiểm, muốn tôi rút lui, trừ khi chết”, Cảnh Hạo nói dõng dạc.

Tô Long bình tĩnh nói: “Tôi không sợ chết”.

Lão Bào: “Lính của tôi không sợ, tôi làm cấp trên, sao dám sợ chết?”

Châu Cường: “Tôi sợ chết, nhưng không sợ khổ”.

Nói xong, sáu người không nhịn được nhìn nhau bật cười.

“30s cuối cùng! Còn ai muốn rút lui? Bỏ qua cơ hội này, đừng có hối hận!”, Cao Tráng không ngừng nhắc.

Cách mỗi vài giây lại có người không chịu nổi áp lực, lựa chọn rút lui.

AzTruyen.net

Những người rút lui, một là không tin tưởng cách huấn luyện, hai là không tin tưởng Tần Vũ, hoặc không tin vào thực lực bản thân.

Cuối cùng, sau khi 30s trôi qua, Cao Tráng hét lớn: “Hết giờ! Tất cả mọi người, lập tức dỡ bỏ trang bị, mặc đồ huấn luyện, chuẩn bị!”

Những tân binh lựa chọn ở lại nhanh ch óng thao tác.

Tổng cộng đã có hơn 70 người rút lui, giờ chỉ còn lại hơn 300 người.

Sân tập bò tương đối rộng, được chia thành 10 ô vuông, ngăn cách bằng những thanh gỗ và dây thép gai bên trên.

Cao Tráng chia họ làm 10 nhóm và lệnh lập tức nằm xuống, nếu không, đợi Tần Vũ nổ máy, đứng đó ăn đạn chắc?

Sau khi tất cả chuẩn bị xong, Cao Tráng báo cáo với Tần Vũ.

Tần Vũ cầm loa, nói lớn: “Tháo dây thép gai cho tôi! Nếu đây là chiến trường thực, sẽ không có vật tham chiếu để các cậu đo tầm bay của viên đạn!”

Tháo?

Không chỉ tân binh kinh ngạc, đến bốn người Tank cũng giật mình.

Hàng rào thép gai phía trên không dày đặc cũng không cứng nhắc, chỉ cần đẩy đầu lên một chút là có thể xê dịch.

Không chỉ tân binh mà cả Tần Vũ cũng dùng nó để đo lường độ cao đạn bay. Dù gì, khả năng nhắm bắn của anh có tốt đến mấy, một lúc thao tác 2 máy, ai dám đảm bảo không xảy ra sự cố!

Hơn nữa, không có vật tham chiếu, tân binh khi bị đau, bị sợ, có thể sẽ hoảng loạn vô thức ngẩng đầu thì sao?

Đây đều là những yếu tố không nói chắc được.

Đương nhiên, Tần Vũ nói không phải không có lý.

Chiến trường thật sự, đạn của quân địch bắn từ 4 phía, nhiều hơn hiện tại.

Khi đó không có bất kỳ công cụ phụ trợ nào để tham chiếu độ cao của viên đạn do kẻ thù bắn ra!

Mặc dù lòng đầy lo lắng, nhưng Cao Tráng vẫn không chút do dự, lập tức gỡ bỏ toàn bộ lưới thép.

Nỗi sợ hãi trong lòng các tân binh lên đến đỉnh điểm.

Vốn dĩ có vài tân binh muốn liều một lần, nhưng giờ, trái tim kiên định lúc trước lần nữa bị lung lay.

Khi họ còn đang đắn đo rút lui hay không, lưới thép đã được gỡ xuống, Cao Tráng hét lên: “Kiểm tra bắt đầu! Không muốn chết thì mau cúi thấp đầu, bò đến đích!”

Gần như ngay lúc Cao Tráng vừa dứt lời, Tần Vũ cầm cò bằng cả hai tay, hai khẩu súng máy điên cuồng xả đạn vào sân từ trái sang phải!

Bên ngoài, tiếng bom đạn nổ inh tai, khói cuộn mù mịt cả sân.

Dường như nơi đây đã trở thành chiến trường thực thụ.

Tân binh trong sân thậm chí cảm nhận được từng viên đạn xoẹt qua đầu mình.

Cảm giác nóng như lửa đốt khiến họ không dám nghi ngờ là đạn giả!

Nếu như không may bị bắn vào đầu, đêm nay có thể là lần cuối cùng bọn họ nhìn thấy mặt trăng!

“Đứng đó làm gì? Bò đi!”, Cao Tráng và Tank đồng thanh quát lên, bắn vào phía bên cạnh họ.

Viên đạn va chạm với mặt đất, khiến những mảnh đất đá vụn văng vào da họ, đám tân binh sợ đến mức run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch.

Cao Tráng gầm lên: “Tôi nói cho các cậu biết, hiện giờ bước vào chiến trường, nhiệm vụ của các cậu là bò đến đích, tiêu diệt kẻ địch! Ai còn không tiến lên hoặc lùi lại, xử lý như tội đào ngũ, trực tiếp bắn chết!”

“Đừng có nghi ngờ lời của tôi! Các cậu cứ thử xem! Tôi đếm đến ba, ai không cử động, lão tử bắn chết luôn! Bò mau!”

Giọng nói sắc bén của Cao Tráng như lưỡi dao xuyên qua màng nhĩ bọn họ.

“Không! Không! Tôi không muốn làm lính đặc chủng! Tôi không muốn chết! Tôi muốn về nhà!”

Một tân binh hoảng loạn cực điểm, mất bình tĩnh hét lên, sau đó chạy về phía sau, muốn rời khỏi vùng nguy hiểm này.

“Này! Cậu muốn chết hả! Mau nằm xuống! Nằm xuống!”

Các tân binh còn lại thấy vậy thì hoảng hốt hét lên.

Nhưng tân binh kia hoàn toàn không để ý, chỉ liều mạng chạy.

“Pằng!”

Tiếng súng khô khốc vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.