Lời Tỏ Tình Trong Mắt Em

Chương 30: Điện thoại




Ba phút của hiệp hai cuối cùng cũng trôi qua. Trên khán đài, ai ai cũng hô hào gọi tên Du Canh. Không phải nói, ván đấu này hắn đã nắm chắc trong lòng bàn tay, hiệp sau sẽ cho cái tên không biết trời cao đất dày kia phải nằm xuống sàn.

Lúc này, Kim Bắc đang vội vội vàng vàng dán băng khắp khuôn mặt An Chính. Từ sống mũi cho đến gò má rồi cả khóe môi của An Chính, không chỗ nào là không bị thương. Khuôn mặt tuấn mỹ trong phút chốc trở nên thê thảm khó nhận ra.

- Đánh được nữa hay không thì nói một tiếng, đừng có sống chết để hắn hành cho thành ra như vậy.

Kim Bắc tức không nhịn được, mắng thẳng xối xả. Từ xưa đến nay, kể cả có những trận An Chính bị đánh cho còn một nửa cái mạng, cũng không thấy cậu ta thảm hại đến mức này. Vấn đề không phải là vết thương trên cơ thể nhiều bao nhiêu, mà là ý chí chiến đấu khi ở trên võ đài. Cơ thể có chằng chịt vết thương nhưng tâm lý cứng rắn thì không có gì đáng phải lo. Nhưng lúc này, ánh mắt An Chính dường như đã hoàn toàn tan rã, chỉ còn lại những vụn vỡ đau thương khóa chặt lấy từng tế bào trong cơ thể anh.

"Ring ring... ring ring"

- Chết tiệt, giờ này còn ai gọi điện thoại.

Kim Bắc tức giận định ném cái điện thoại ở trong quần đi thì lại phát hiện, tiếng chuông này không phải máy của anh ta. Là điện thoại của An Chính lẫn trong đống dụng cụ. Nhìn cái tên nhấp nháy hiện lên trên màn hình, Kim Bắc hơi ngỡ ngàng. Anh nhanh chóng túm lấy cái điện thoại, nhấn vào nút nghe rồi dí vào tai An Chính. Không biết người bên kia nói gì, chỉ thấy An Chính ừ một tiếng, sau đó cúp máy.

Tiếng kẻng bắt đầu hiệp ba vang lên, An Chính quay đầu nhìn về phía Kim Bắc. Ánh mắt hai người đụng vào nhau, sau đó cả hai đều quay đi. Kim Bắc kéo chiếc ghế gần đó ngồi xuống, ánh mắt đăm đăm dõi về phía võ đài.

- Chậc chậc... Du Canh, mày chết chắc rồi. - Kim Bắc khẽ lẩm bẩm.

Trọng tài vừa ra dấu hiệu, Du Canh liền phăm phăm lao vào An Chính, nắm đấm trong tay vô cùng tự mãn hướng thẳng về phía khuôn mặt anh. Ngỡ rằng An Chính chắc chắn sẽ ăn đòn gục xuống, nhưng không, anh nhẹ nhàng lách người qua một bên, dễ dàng né được nắm đấm của hắn. Du Canh dường như không dám tin An Chính lại có thể tránh được pha tấn công của mình, bèn lập tức xoay người tung củi chỏ về phía anh. Cũng giống như lần trước, đòn đánh của hắn chỉ va vào không khí, hoàn toàn không chạm được đến một sợi lông trên cơ thể An Chính.

- Ha... sao nào, nhớ thương người thân chán rồi nên muốn quay lại đánh nhau à? - Du Canh lại bày trò trêu ngươi.

Nhưng lần này, An Chính rất thản nhiên đón nhận ánh mắt khiêu khích của hắn. Khuôn mặt chằng chịt vết rách lớn nhỏ khẽ nhếch lên một độ cong đẹp mắt, máu từ khóe môi cũng theo đó mà chảy dài xuống cổ. Dưới ánh nhìn của Du Canh, An Chính bây giờ không khác gì một con dã thú đang ngắm nghía, thưởng thức dáng vẻ con mồi của mình.

- Đúng là rất nhớ, vì thế nên... tao với mày kết thúc luôn nhé.

Không đợi Du Canh kịp phản ứng, An Chính đã đứng ngay trước mặt hắn, tung ra một đấm thẳng vào cơ ngực trần trụi của Du Canh. Hắn há hốc mồm, hai tròng mắt trợn ngược lên trước uy lực mà nắm đấm này nện lên ngực mình. Nhưng hắn không biết rằng, đây mới chỉ là khởi đầu. Suốt ba phút của hiệp ba, An Chính ra đòn liên tục vào cơ thể của Du Canh, từng đón đánh đều nhanh và chuẩn xác, dù có muốn giơ tay ra đỡ cũng không kịp. Cả người của Du Canh dường như không còn chỗ nào còn lạnh lặn, đến khuôn mặt còn bị đấm cho biến dạng đến không nhận ra nổi nữa.

Khoảnh khắc trước khi gục xuống, hắn chỉ nhớ ánh mắt người đàn ông kia nhìn mình, ánh mắt chết chóc và cuồng loạn như Tu la dưới địa ngục. Có lẽ, lần này hắn đụng phải người không nên đụng rồi.

Trọng tài lao về phía Du Canh, bắt đầu đếm ngược. 10 giây kết thúc, Du Canh nằm bẹp trên sàn đã bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn không có khả năng gượng dậy nữa. An Chính thành công ghi tên mình vào vòng sau trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

Cả đấu trường như vỡ òa trước chiến thắng của An Chính. Một ván đấu lội ngược dòng quá kinh diễm. Từ thế bị đối phương dồn ép, An Chính lại có thể trở mình đánh cho người kia thảm hại đến không ngóc đầu lên nổi.

- Bình luận viên Y, anh có nhìn thấy gì không, tuyển thủ An Chính đã dành chiến thắng knock-out trước đối thủ của mình. Quả thật là trận đấu đáng xem nhất trong ngày hôm nay. - Bình luận viên X đứng hẳn dậy để thể hiện sự hưng phấn của bản thân ngay lúc này.

- Vâng chính tôi cũng không dám tin vào mắt mình chuyện gì vừa diễn ra suốt hiệp ba vừa rồi. An Chính, có phải anh đang trêu đùa chúng tôi phải không?

- Ha ha, quả đúng là một trận đấu kịch tính. Tôi hoàn toàn không nghĩ rằng nó lại có thể diễn ra theo chiều hướng bất ngờ đến thế, và ngay sau đây chúng ta sẽ cùng tiến vào hậu trường để có một vài trao đổi nhanh với tuyển thủ đã làm nên kỳ tích trong ngày hôm nay.

Máy quay nhanh chóng chuyển hướng về khu vực phòng nghỉ của tuyển thủ. An Chính đang bị một đám đông lớn vây chặt trước cửa ra vào. Ai ai cũng đang nhao nhao chĩa mic về phía anh.

- Xin hỏi, làm cách nào để anh có thể lật ngược tình thế trước một đối thủ mạnh như vậy?

- Thưa anh, chiến thắng này có phải đều đã nằm trong tính toán của anh từ trước không?

- Rốt cuộc ở hai hiệp đấu đầu tiên, tại sao anh lại để bản thân mình bị đối phương áp đảo như vậy?

Câu hỏi này nối tiếp câu hỏi kia khiến An Chính không khỏi nhức đầu, anh thở dài hướng về phía phóng viên, chậm rãi trả lời:

- Thứ lỗi cho tôi vì không thể giải đáp hết thắc mắc của mọi người ở đây. Trong một trận đấu, rất nhiều việc ngoài ý muốn sẽ phát sinh làm ảnh hưởng đến phong độ thi đấu của tuyển thủ, nhưng nếu biết cách khắc chế kịp thời thì sẽ có thể phản đòn lại. Thắng thua là điều chúng ta phải chấp nhận, tôi không muốn đề cập đến đối thủ của mình, chỉ muốn gửi lời chúc sức khỏe đến anh ta. Vậy thôi, tôi xin phép.

Nói xong, An Chính toan quay người đi thì một câu hỏi vang lên đã níu lấy bước chân của anh.

- Sau hiệp hai, tôi thấy quản lý đưa cho anh một cuộc gọi. Rốt cuộc người trong đó đã nói gì với anh vậy?

Thấy An Chính chăm chú lắng nghe câu hỏi từ nữ phóng viên đó, mọi người liền ào ào hỏi theo.

- Người trong điện thoại đã động viên anh phải không?

- Đó là nữ giới hay nam giới?

- Người đó có phải là bạn gái của anh không hay là một người đặc biệt với anh?

Nhớ đến người đó, An Chính không nhịn được khẽ cười. Những người phóng viên thấy nụ cười si mê của anh cũng không khỏi thẫn thờ.

Nếu không có cuộc điện thoại đó, anh có lẽ sẽ thực sự đã không vực dậy nổi. Khi Kim Bắc vừa đưa điện thoại cho anh, giọng nói cứng rắn của cô phát liền ra từ trong điện thoại, mạnh mẽ kéo anh ra khỏi cơn ác mộng, níu lấy chút lý trí còn sót lại bên trong anh.

"Ai cho phép anh để mình bị thương như thế? Anh có nghĩ đến cảm giác của người phải ngồi từ xa nơm nớp lo lắng cho anh không? Anh còn để bị người ta đánh như vậy thì ở đó luôn đi, đừng về nhà nữa." Nghĩ đến đây anh không nén nổi mà bật cười thành tiếng. Đây hình như là lần đầu tiên cô nói lớn tiếng như vậy, ngữ khí rõ ràng là đang rất giận rồi. Còn dọa đuổi anh đi cơ mà.

- Thật sự xin lỗi mọi người, cô ấy ở nhà hình như đang nổi giận với tôi, tôi cần phải dỗ dành một chút, lần khác sẽ trả lời mọi người.

Không để phóng viên hỏi thêm câu gì, anh nhanh chóng lách người vào trong phòng, tiện tay chốt luôn cửa lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.