Lời Tỏ Tình Trong Mắt Em

Chương 2: Hiểu nhầm




Cô gái ngồi bên cạnh từ tốn lên tiếng:

"Chắc chú đợi lâu lắm rồi nhỉ, thật sự xin lỗi chú."

An Chính có chút ngỡ ngàng, cô gái này... là đang nói chuyện với anh sao?

Một hồi lâu không thấy bên cạnh có động tĩnh gì, cô gái vẫn giữ nụ cười thật tươi, đôi tay nhanh chóng luồn vào trong túi, lôi ra một chiếc bánh bằng lòng bàn tay.

"Của chú đây, vẫn là vị mứt cam chú thích nhất nhé."

An Chính ngờ vực quan sát cô gái bên cạnh. Dường như nhận ra điều gì đó không đúng, anh chầm chậm đưa tay lên trước mắt cô, nhẹ nhàng khua đi khua lại vài lần. Đồng tử cô gái không hề chuyển động.

Cô ấy... bị mù.

Sau khi nhận ra điều đó, An Chính có phần bối rối:

'Hình như... cô nhầm tôi với ai rồi."

Giai Nghi giật nảy mình. Nụ cười rạng rỡ dường như có chút cứng lại.

"Ai... ai vậy?"

"Tôi mới làm việc hôm nay."

"Vậy chú bảo vệ cũ đã đi đâu rồi ạ?" - Giai Nghi ngạc nhiên.

"Ông ấy nghỉ rồi."

"Thật ư... đáng tiếc quá."

Giai Nghi mím nhẹ môi, nhét chiếc bánh vào lại trong túi, cầm gậy mò mẫm bước ra khỏi phòng.

'Vậy... tôi xin phép về trước nhé, thật sự làm phiền chú quá. Chúc chú một buổi chiều tốt lành."

"À... vâng."

An Chính lúng túng đứng dậy, vội vàng dẹp bớt đống đồ lộn xộn trên mặt đất, tránh để cô gái vấp té. Ánh mắt anh không tự chủ dõi theo từng bước đi của cô, cho đến khi cô gái dừng lại dưới mái hiên bên ngoài, anh mới yên tâm trở lại trong phòng.

"Đùng... rào... rào"

An Chính giật mình quay ra. Trời đổ mưa rồi, rõ ràng vừa nãy còn nắng to đến như vậy. Bất giác, tầm mắt anh lại dừng trên người cô gái đang đứng dưới mái hiên. Tay cô xoắn chặt lấy chiếc gậy, khuôn mặt nhỏ nhắn ánh lên vẻ lo lắng, bất an. Cả người Giai Nghi cố gắng nép sát dưới mái hiên.

Thỉnh thoảng, một hai giọt mưa lạnh ngắt hắt lên người khiến cô gái giật mình, hai cánh tay không tự chủ được mà ôm chặt lấy cơ thể. Nhìn thân ảnh mảnh mai co ro dưới mái hiên chật hẹp, An Chính không đành lòng.

Nghĩ ngợi một hồi, anh đứng dậy, tiến lại gần người con gái:

"Nếu như... cô không mang ô thì có thể vào phòng ngồi một lúc cũng được."

"Thật sao, chú không phiền đấy chứ?"

An Chính âm thầm thở dài. Thú thực, anh rất ngại phải tiếp xúc gần với người khác giới. Không phải An Chính có ý ghét bỏ, chẳng qua là cái cách họ nhìn chằm chằm vào anh khiến anh cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Từ trước đến nay, anh cũng không có ý định kết thân với bất kỳ người con gái nào. Vì vậy, An Chính phải thừa nhận rằng khi đối diện với phụ nữ, anh hoàn toàn không có chút kinh nghiệm gì. Nhưng không thể vì thế mà anh ngồi yên để mặc cô gái này thấp thỏm đứng ngoài trời được.

Rốt cuộc, An Chính thấp giọng nói khẽ:

"Không sao, cô cứ vào đi, đợi mưa tạnh rồi về."

"Vậy tôi không khách sáo nữa nhé, cảm ơn chú nhiều."

Sau một hồi lo lắng chờ đợi người đàn ông lên tiếng, Giai Nghi rốt cuộc cũng có thể yên tâm đi vào phòng. An Chính lẳng lặng dõi theo cô. Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn mò mẫm đi từng bước chậm rãi, anh có chút luống cuống.

Dẫu sao, đây cũng là lần đầu tiên anh gặp phải trường hợp như thế này, anh quả thực có chút không thích ứng kịp. Ngần ngại hồi lâu, rốt cuộc An Chính cũng chậm rãi đi theo cô gái tiến vào trong phòng.

***

Qua bao ngày nắng cháy hanh khô, ai cũng cảm thấy mệt mỏi, chán nản. Con người ta thèm một cơn mưa mà như sắp phát điên. May thay, cơn mưa ấy đến rất kịp thời. Lúc vạt nắng còn chưa khô hẳn, trời đã vội đổ mưa về.

Cơn mưa rào đầu mùa với những giọt nước tựa như những hạt thủy tinh to bằng ngón út xối xả ập xuống, rửa trôi hết dấu vết bụi bặm của những ngày cũ. Ngoài đường, không khí bức bối, oi ả cũng nhanh chóng bị cơn mưa cuốn trôi, chỉ để lại vết mưa vương vấn treo trên cành cây...

Trái ngược với thời tiết mát mẻ bên ngoài, không khí trong phòng dường như có chút bí bách, kỳ quặc.

Từ đầu đến cuối, cô gái luôn điềm đạm ngồi yên một chỗ, chăm chú lắng nghe tiếng mưa rơi, đôi môi chốc chốc lại tủm tỉm cười. Nghe thấy tiếng sấm nổ bên ngoài, cô còn bật cười khúc khích, có vẻ như tâm trạng vô cùng thoải mái.

An Chính ngồi bên cạnh thì không bình tĩnh được như vậy, anh liên tục trộm nhìn cô gái, rồi lại nhìn ra bầu trời mưa xối xả, tâm trạng cứ thấp thỏm không yên. Anh chưa từng tiếp xúc với một cô gái nào ở khoảng cách gần đến như vậy, thậm chí cô ấy còn... rất đẹp nữa.

Nghĩ đến đây, ánh mắt anh không tự chủ được quan sát cô thêm vài lần. Sống mũi cao, làn da trắng sứ, đôi mắt nâu dịu dàng nhìn vô định, thỉnh thoảng lại chớp chớp vài cái. Nhìn qua, cô gái này có chút mảnh mai, phong thái cũng đặc biệt dịu dàng.

Trời mưa rất lâu rồi mà dáng ngồi của cô vẫn ngay ngắn, chuẩn chỉ, bàn tay thon dài từ tốn đan vào nhau, gác nhẹ lên đầu gối.

Trong phút chốc, anh thật sự muốn biết điều tồi tệ gì đã xảy ra với cô gái dịu dàng này. Hàng ngàn suy nghĩ ngổn ngang cứ cuốn lấy An Chính. Bất giác, anh đã lặng người ngắm nhìn cô thật lâu.

Đột nhiên, một giọng nói nhỏ nhẹ cất lên, đưa An Chính trở về với hiện thực:

"Mưa lâu thật ha."

An Chính gật đầu. Chợt nghĩ đến cô gái có thể không nhìn thấy, anh liền thấp giọng "ừm" một tiếng. Sau vài giây yên lặng, Giai Nghi liền mở lời bắt chuyện:

"Chú này, tôi là Cẩm Giai Nghi, rất hân hạnh được làm quen. Còn chú?"

"Cừ An Chính" - Ánh mắt anh vẫn nhàn nhạt quan sát người con gái bên cạnh.

"Ừm, một cái tên rất hay" - Giai Nghi gật đầu - "Chú vẫn sống cùng cha mẹ chứ?"

Vừa nói, cô gái vừa cười nhẹ. Không ai thấy trong ánh mắt kia xẹt qua một tia đau lòng không rõ, rất nhanh đã biến mất.

"Tôi không có ba mẹ."

Cẩm Giai Nghi giật mình. Nụ cười thoáng chốc cứng đời trên môi. Cô luống cuống xua tay:

"Đừng buồn, đừng buồn, ba mẹ tôi cũng mất lâu rồi. Người chết đi, thực ra là họ đang sống ở một thế giới khác tươi đẹp hơn thôi. Vậy nên, hãy lạc quan lên chú nhé."

Cô gái này... là đang an ủi mình sao?

"Ý tôi là, tôi không biết họ đã chết hay chưa, vì căn bản tôi chưa từng gặp họ."

Dường như hiểu ra điều gì đó, Giai Nghi cúi gằm mặt.

"Ồ... là vậy sao, xin lỗi, tôi thật vô ý quá, đáng nhẽ không nên nói những lời như vậy."

Cẩm Giai Nghi bối rối, hai bàn tay xoắn lại với nhau, ánh mắt lo lắng liếc nhìn xung quanh. Có phải chú ấy đang rất khó chịu không? Chú ấy giận rồi à?

"Không sao, dù gì cũng cảm ơn cô đã quan tâm. Tôi đã quen sống một mình rồi."

Nhận ra người con gái bên cạnh có vẻ bồn chồn không yên, anh nhẹ giọng an ủi.

"Chú sống một mình ư, thật trùng hợp, tôi cũng sống một mình..." - Ánh mắt Giai Nghi phảng phất nét rầu rĩ. Ngừng lại hai giây, cô tiếp tục - "Tuy hơi buồn một chút, nhưng không sao, một ngày nào đó chúng ta sẽ tìm được cho mình một gia đình mới, tôi tin chắc là như vậy."

Gia đình ư... điều này đối với anh mà nói thật quá xa xỉ. Ngay cả trong giấc mơ anh còn không dám nghĩ đến, chứ đừng nói là hy vọng cho tương lai.

An Chính lặng người, không đáp lại lời cô gái.

Thấy người đàn ông bên cạnh có vẻ trầm mặc, Giai Nghi chậm rãi thu lại nụ cười, ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, lắng tai nghe tiếng mưa tí tách ngoài thềm...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.