Lời Thú Tội Ngọt Ngào
Chương 8: Cô Là Kẻ Ích Kỷ Đến Tận Cùng
***
Mẫn Dao bỗng rùng mình cứ tưởng anh đã buông bỏ rồi, cô bật thốt trong hoảng loạn: "Không, không dễ đâu."
Cô che miệng mình nhìn dáo dác xung quanh, lúc này là nửa đêm cô đang nép người trong mấy bụi cây cảnh cao hơn đầu người, thấy không có ai phát hiện mới dám thỏ thẻ: "Anh đã quyết định rồi?"
"Có cuộc chiến nào mà không khó khăn? Hoàng Cảnh Lương tiếng tăm lừng lẫy trong ngành bất động sản, có cả đội ngũ hỗ trợ, mạng lưới truyền thông bao phủ. Bao năm qua sóng to gió lớn không thể suy chuyển… anh biết lần này vô cùng mạo hiểm."
Mẫn Dao nghe cái tên đó, nhớ đến người có mái tóc phong sương, nếp nhăn thật sâu. Ông ta đã già, song vẫn còn sức đứng vững trên thương trường, trầm tĩnh khó lường. Năm xưa ông ta lui về giao tất cả cho Hoàng Mộc Nguyên, lúc cô tiếp cận anh ta còn rất trẻ, chỉ có chút cơ hội đó thôi.
Những năm qua đã mài mòn đi rất nhiều thứ, anh ta cũng trưởng thành rồi. Mí mắt của cô nhảy dựng, thấy vô cùng bất an: "Sau khi anh ta đi tù, ông ta đã trở lại quản hết mọi việc, anh định ra tay bằng cách nào chứ? Có nắm chắc không, anh xảy ra chuyện gì em sống không nổi."
Bên kia im lặng rất lâu, dường như hạ quyết tâm: "Anh muốn ra tay từ phía chú anh ta, em biết Hoàng Khải chứ?"
"Em biết." Giọng cô cực kỳ yếu ớt: "Ngày trước có dùng cơm mấy lần."
"Anh điều tra được ông ta mấy năm gần đây đam mê cờ bạc, thứ bảy nào cũng ra du thuyền đánh bài. Ông ta với Hoàng Cảnh Lương luôn cơm không lành canh không ngọt, nếu như nắm được điểm yếu của ông ta, anh nghĩ vẫn có cơ hội. Hôm qua anh đã hẹn ông ta rồi."
Mẫn Dao vẫn thấy lo âu, nhìn quanh quất cứ sợ bị khác nhìn chú ý đến: "Anh nắm chắc được bao nhiêu phần."
Cô nhìn bầu trời ảm đạm, mờ mịt sương mù, bất cứ lúc nào cũng có thể đè nặng xuống. Thù hận trong anh rất sâu, nếu không trút ra căm hận cả quãng đời về sau sống trong day dứt oán thù, tiếc hận. Anh vội vã hành động, cô có thể hiểu, thời gian của Hoàng Cảnh Lương không còn lâu nữa, anh muốn ông ta chính mắt thấy anh đứng lên đẩy đổ ông ta.
"Hoàng Cảnh Lương phải thăm khám định kỳ, thời gian sau ông ấy ra nước ngoài. Anh muốn trong thời gian đó thu mua cổ phiếu từ Hoàng Khải." Nếu như ông ta chịu nghỉ dưỡng sớm có lẽ không đến mức suy kiệt, gặp bác sĩ thường xuyên. Gầy dựng cơi ngơi không dễ, bắt phải buông bỏ trao quyền cho người khác? Ngoài Hoàng Mộc Nguyên ra ông ta không tin tưởng ai, con trai yêu quý gặp nạn, ông ta trở về nhưng đả kích đó khiến ông ta suy sụp không ít: "Anh biết mình liều mạng, nếu thất bại kết cục sẽ rất thê thảm."
Anh trầm ngâm rất lâu: "Nên có vài lời muốn nói với em."
Bàn tay cô hơi run, anh luôn không giấu cô điều gì, còn cô…
Thế giới đứng im, tĩnh lặng, cơn choáng váng không ngừng tuôn ra.
Cô rất muốn hỏi anh có muốn cùng cô tiếp tục, từ khi anh trở về câu hỏi luôn đau đáu trong lòng cô. Trước kia cô không cần những lời phù phiếm ấy… thời gian gột rửa tất cả, xoá đi sự mạnh mẽ trong cô.
Mẫn Dao nhắm mắt lại, vẫn không nói ra, lúc này anh cần thời gian tập trung vào việc mình muốn, không phải mấy vấn đề riêng tư tình cảm.
Ngực cô nóng bừng, hơi khó thở, đột nhiên có một bóng đen vồ tới, Mẫn Dao theo phản xạ cúp máy. Cô nín thở ngẩng mặt nhìn, ánh trăng mỏng buông lơi trên người anh để lộ những mảng tranh tối tranh sáng.
Dưới ánh trăng, anh bước về phía cô: "Em ngủ không được sao? Đang nói chuyện với ai, em nhớ ai cũng được, nhưng đừng quên dành thời gian cho anh."
Trong phòng rất yên tĩnh, Hoàng Mộc Nguyên bế cô đặt lên giường. Ngón tay anh cởi cúc áo, chạm vào làn da trơn mượt của cô, anh mang theo tâm sự hôn lên cánh môi mềm, ngấu nghiến tận hưởng. Anh hôn lên cần cổ, bờ vai, vòng eo, cặp mông, chiếm lấy tất cả. Họ quấn quýt lấy nhau, say mê trong cơn kích tình hoang dại, mênh mang trong dục tình cứ thế truy hoang bất tận.
Mẫn Dao nhận ra cô không còn là mình trước kia, như một kẻ điếm, miệng cười tâm lại tàn độc như dao.
Quần áo nhàu nát cũng đồ lót bị vò thành một đống quăng lung tung dưới đất. Hoàng Mộc Nguyên vuốt ve tấm lưng trắng trẻo nõn nà, đê mê chìm đắm trong ái tình. Mẫn Dao lại không có cảm giác lắm, cú điện thoại vừa rồi khiến cô thấy lòng lãnh đạm hẳn. Cô không biết nữa giờ cô đã có trái tim anh, nếu khoét nó một lỗ liệu có khiến Hoàng Cảnh Lương đau lòng đến chết không?
Mẫn Dao uể oải nghĩ mãi, tâm trạng phập phồng không chịu nổi hơi nóng áp bức tích tụ đang ngày càng tăng.
Có lẽ do ăn ý hiểu rõ cô, anh hỏi: "Em sao thế, không khỏe?"
Cô ngửa cổ thở dốc, lắc đầu, ngón tay vuốt ve gương mặt anh, đường nét rất lạnh lùng nhưng cô biết tim anh ấm áp. Anh dành cho cô tình yêu trọn vẹn, sâu đậm, si tình tuyệt đối vây hãm không thôi. Cô còn đường lui không, trong tim còn có một hình bóng khác, thuở còn non dại yêu bằng tất cả gì mình có. Những xao động thời thiếu nữ đó, cô từng đi trên con đường tuẫn táng, dặn lòng phải quên. Khi anh trở về trái tim cô rộn ràng trở lại, ngỡ từng mất đi lại tìm thấy.
Anh cúi thấp hơn một chút, có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cô, mùi hương thoang thoảng chí mạng: "Em đang có tâm sự?"
Sau đêm nay không biết còn bao nhiêu cơ hội? Mẫn Dao cố bình tâm dứt khoát không quyến luyến thứ gì: "Anh có thể thả chồng tôi chưa?"
"Ai, em đang nói đến ai?"
Mẫn Dao khép mắt, mi cánh bướm hơi run rẩy: "Anh ấy không có lỗi gì cả… nếu trong lòng anh có tôi, cầu xin anh tha cho anh ấy lần này."
Sau khi hoan ái, Hoàng Mộc Nguyên rũ rượi gục bên ngực cô hít thở, cô biết vào thời khắc này đàn ông thường yếu đuối nhất, đắm chìm trong cơn say xác thịt hòa quyện, rất dễ bị lay chuyển. Nó chỉ đến trong giây lát mà thôi, cô phải nắm chắc cơ hội…
"Anh nhìn ánh trăng kìa?" Cô chỉ ra màn cửa sổ, rèm kéo vội đệ lộ một khe hở, ánh trăng len qua các kiến trúc cổ kính, tạo thành một vệt mờ nhạt mông lung chiếu lên da thịt cô. Ánh trăng lạnh, không mang theo tia thương xót nào, giữa không gian yên tĩnh khiến người ta hơi sợ hãi.
"Để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện nhé, tôi và Tường Lâm gặp nhau cũng là vào một đêm trăng sáng như thế này."
Cô vẫn nhớ ngày Hạ Kiên biến mất, cô tìm anh khắp nơi, lục tung cả thành phố, tìm về quê nơi mẹ anh chôn cất. Nhưng một chút dấu vết thuộc về anh cũng không thấy. Mỗi đêm cô đều mơ giấc mơ thật dài, trong cơn mơ đó mệt đến mức không thể giãy giụa, cử động, ngày đêm nhớ đến anh, mong anh quay về. Dần dà cả trong mơ anh cũng không còn hiện hữu, thỉnh thoảng cô sẽ bắt gặp cái bóng mờ nhạt giữa phố phường đông người, cô đuổi theo anh đến kiệt sức, trái tim đau đớn co thắt.
Anh thật sự đã rời bỏ cô mà đi.
Đêm đêm gối của cô đều ướt đẫm.
Cảm giác chia ly là thế này ư? Cô khóc đến không thở được, đau quá, thì ra cảm giác đau đến tuyệt vọng là như này. Nó giày vò cô đến ngất đi, lúc tỉnh lại đã nằm ở một nơi xa lạ, đẹp đẽ sang trọng.
"Hôm đó, cũng là lần đầu tôi gặp cha anh."
"Em gặp ông ấy nói gì?" Hoàng Mộc Nguyên ngạc nhiên, họ kết hôn bí mật, đăng kí xong anh mới nhắn tin báo cho ông ấy một tiếng. Khi đó cho anh không nói gì, chẳng hồi đáp. Anh biết rõ tính khí ông ấy, điều này chứng tỏ ông ấy rất tức giận: "Ông ấy…"
Cô bật cười: "Anh không dám hỏi đúng không? Anh đang sợ cái gì?"
Hoàng Mộc Nguyên mím môi, anh biết người mình hoảng đến cứng đờ. Thật ra, những chuyện này anh đã lường trước, biết rõ ông ấy sẽ không để yên… mỗi lần Tề Dĩ An đến đều nói với anh, cô ấy bình an. Anh biết Tề Dĩ An sẽ không nói dối mình lúc này, bốn chữ ấy vẫn là niềm hy vọng an ủi anh suốt ngần ấy năm.
"Tôi hại con ông ta vào tù, anh nghĩ ông ta có thể làm gì?"
Hơi thở của anh có thể làm cho không khí xung quanh đóng băng, anh không dám nhìn cô, cha anh có thể làm gì? Anh không dám nghĩ…
"Ông ấy nói nhà mình cần thể diện, nếu như không có chuyện đêm đó, tôi vẫn là vợ mới cưới của anh… dù quá khứ tôi với Hạ Kiên đã làm gì, vẫn có thể xem như mắt nhắm mắt mở không nhìn thấy, với điều kiện tôi vẫn còn trong sạch."
Anh ôm lấy cô, mặc kệ cô đang vùng vẫy hung hăng cúi xuống hôn cô, ngăn những lời có thể làm cả hai uất nghẹn thốt ra. Nhưng Mẫn Dao vẫn cố gắng thoát khỏi anh, cào, cắn lưỡi anh, tát anh: "Ông ấy đã bán tôi, ông ấy đã bán tôi cho một đám lưu manh đầu đường xó chợ, nếu không có anh ấy…"
Khoảng thời gian tăm tối ấy, cô hoang mang chết lặng bị vây hãm trong sợ hãi và nước mắt. Một đám người xa lạ dồn ép cô vào góc tường bẩn thỉu ẩm ướt, cô càng yếu ớt cầu xin, họ càng hưng phấn thốt ra từng lời dâm ô, ghê tởm.
Cô khàn giọng gọi tên Hạ Kiên, ôm chút niềm tin mỏng manh anh sẽ xuất hiện. Sự thật phũ phàng, con đường sâu hun hút ấy chẳng hề có bóng dáng anh.
Dâm ác và hung tà, miệng họ phun ra từng hơi thở hôi thối, cô kinh hồn giãy giụa. Tiếc là hai chân nhanh chóng bị giữ lấy, quần dài bị xé… có kẻ đè lên người cô. Mẫn Dao ngỡ rằng cô không còn cách nào để thoát khỏi tuyệt vọng này, cả việc thở cũng làm lồng ngực cô đau đến vỡ tan…
Tường Lâm cứu được cô, nhưng không cứu được con tim tàn tạ trong cô. Anh đưa cô đi rất nhiều bác sĩ tâm lý, giúp cô tìm người thường gọi trong giấc mơ, an ủi cô suốt thời gian lạnh lẽo bi lụy. Cô biết mình đã mất đi Hạ Kiên rồi, gượng sống để làm gì? Ông ta cũng không tha cho cô, bám riết như ma quỷ, Tường Lâm không biết kẻ đứng sau là ai đưa cô chạy trốn khắp nơi, cô rất cảm động, dường như mọi thứ đều ép cô tỉnh táo đối diện với hiện thực.
Cô tin tưởng Tường Lâm đến mức kể cho anh nghe tất cả mọi chuyện mình từng làm, muốn rời đi, vậy mà anh vẫn muốn bảo bọc cô, không chút vụ lợi.
Cô phải cứu được anh, bằng mọi giá…
Cô đã tổn thương Hoàng Mộc Nguyên, đây là báo ứng cô phải chịu. Vậy mà cô vẫn căm hận họ, hận đến chết, giờ phút này nói ra những lời mỉa mai chỉ trích làm gì nữa, chẳng có gì thay đổi, thứ cô cần là Hoàng Mộc Nguyên mềm lòng. Đây là điều duy nhất cô có thể làm cho Tường Lâm, đời này kiếp này… họ không có duyên… cô là kẻ ích kỷ đến tận cùng, chẳng xứng đáng với ai.
****
Trời đã sáng, lúc cô quay lại Hoàng Mộc Nguyên đang nghe điện thoại.
Mẫn Dao sửa soạn lại quần áo, đeo giày cao gót, nhìn vóc dáng của mình trước gương, vẫn mặn mà như ngày nào. Lúc sáng cô nghe anh nói chuyện với chú mình, hình như có việc họ phải tranh thủ về sớm. Cô đã soạn hết quần áo, anh lại nằng nặc đòi cùng cô đi dạo hồ ngắm cảnh, buổi chiều mới bay.
Hoàng Mộc Nguyên đợi cô ở bên ngoài, thấy cô chịu mặc bộ váy mình mua lòng vui sướng, giấc mộng xuân tươi đẹp của anh đã trở lại, đưa tay vuốt ve bờ vai trắng mịn, tuyệt mỹ. Cô đảo mắt nhìn chặn tay trước ngực anh, giữ khoảng cách, quay đầu ra cửa: "Không phải nói đi hẹn hò sao?"
Đôi mắt hẹp dài đó sẽ có ngày nhìn đến anh, cam tâm tình nguyện đón nhận nụ hôn ngọt ngào anh trao. Sẽ không giống như bây giờ, vứt bỏ anh triệt để. Giày cao gót của cô giẫm xuống đất từng hồi vội vã, mạnh bạo, cứ như hồi chuông báo hiệu cô muốn trở mặt. Mới đó nói cười, lấy được thứ mình muốn liền đẩy anh xuống vực sâu.
Nhưng không sao, anh muốn được cô cám dỗ.
Hai người đi dạo trên con đường đầy hoa, Hoàng Mộc Nguyên tận hưởng cảm giác yêu đương đơn thuần, nhẹ nhõm đến sắp tung cánh bay lên.
Anh chọn quán ăn bên hồ dùng bữa cúi đầu chọn món, mái tóc dưới nắng ánh lên màu sắc khang khác. Cô liếc qua thực đơn một cái nói: "Có vài món có nguyên liệu anh dị ứng, chúng ta ăn thịt nướng đi."
Hoàng Mộc Nguyên sửng sốt: "Em còn nhớ."
Anh nhìn cô, như muốn xuyên qua nhìn thấu trái tim trong lồng ngực kia, liệu có che giấu những điều thuộc về riêng anh.
Mẫn Dao cũng không ngờ, ánh mắt ngây ngốc nhanh chóng được che đâu. Cô ưỡn ngực duy trì thái độ kiêu ngạo: "Tôi nhớ khẩu vị khách hàng của mình."
Hoàng Mộc Nguyên nghiêng đầu nhìn cô, kéo ly nước cam của cô về phía mình, trên đó có vết son rất nhạt, anh nhìn nó hơi mỉm cười, cúi xuống, môi chạm lên vết son đó mang theo xúc cảm đặc biệt: "Chúng ta có thể hợp tác lâu dài không?"
Quanh bờ hồ dòng xe chạy không ngừng, gào thét, ấn còi, tất cả đều là người xa lạ, chỉ có họ từng quen thuộc, cô không trả lời. Số phận luôn cố ý trêu đùa, nếu anh không phải Hoàng Mộc Nguyên, có lẽ… mối quan hệ của họ không khó coi như bây giờ?
"Giờ phút này anh không nên nghĩ đến việc này mới phải." Cuộc điện thoại nửa đêm ấy như là do Tề Dĩ An gọi, cô không nghe được người trong điện thoại nói gì, nhưng giọng điệu gấp gáp hẳn. Cái tên lông bông chịu chủ động gọi điện cho anh, còn nói rất lâu, cô biết mọi chuyện không đơn giản.
Khi chú anh gọi đến, cô có lướt xem báo, Hoàng Cảnh Lương lại nhập viện, tình hình khá nghiêm trọng. Nghe đâu do thiệt hại từ động đất, các tòa cao ốc tuy thiệt hại nhỏ, nhưng hệ thống đường xung quanh bị ảnh hưởng khá nghiêm trọng, tạm thời phải phong tỏa. Cô thấy đây không phải chuyện khiến ông ta lên cơn bệnh, Hoàng Cảnh Lương tuy xấu xa, không từ thủ đoạn, song về vấn đề xây dựng địa ốc ông ta coi như là có lương tâm, bao năm nay danh tiếng trong nghề vẫn tốt. Mấy tòa cao ốc ấy vẫn được giá!
Đêm qua, Hoàng Mộc Nguyên không đồng ý thả Tường Lâm, ngược lại sẽ đưa cô mười phần trăm cổ phần. Mẫn Dao rất ngạc nhiên, dùng tiền mua chuộc, cô chưa từng nghĩ anh sẽ làm như vậy… sao thế, quãng thời gian sống trống rỗng vô hồn đó của cô được anh bù đắp bằng thứ này? Cô nhận ra mình đã rất tự tin hiểu rõ anh, cô sai rồi, anh chẳng khác cha anh là bao! Suy cho cùng cô đang lừa dối anh, lợi dụng lòng tin của anh, không dám mong cầu nhiều hơn.
**
Mẫn Dao ngửa mặt nhìn trần nhà, rượu và thuốc lá không cách nào kích thích thần kinh của cô nữa. Cơ thể dần chết lặng, mạch suy nghĩ ngổn ngang, sống buông thả.
Cô lẳng lặng đi đến bên cửa sổ, anh nhìn cô một cái, tầm mắt giao nhau rồi rời đi ngay. Vừa bước chân lên đảo Thiên Thần này cô bỗng nhớ đến lúc nhỏ, đi chân trần theo bà đi qua đồng cỏ khô, nhìn bầy linh dương ủi mông nhau. Những ngày tháng trầm lặng đó trôi qua rất nhanh, song cô chưa từng thấy mình cực khổ, bởi chưa từng nếm trải sung sướng, cứ sống trong bầu trời của mình nghĩ ai cũng thế…
Mẫn Dao vừa tiếc nuối vừa buồn bực, không có gì an ủi được cô, lại thèm hút thuốc. Tuy không đủ kích thích có bao thuốc bên cạnh vẫn có chút cảm giác buông thả. Khi cầm bật lửa trên tay, cô tìm mãi không thấy thuốc mình mua trộm. Mẫn Dao rất muốn đánh người nhưng rồi không nhịn được nhìn người đang khuấy cháo trên bếp lò cũ thêm một lúc. Ánh mắt cô nhàn nhạt nhìn bóng lưng anh, dáng anh rất cao mặc quần áo vào trong rất gầy, khi sờ thử lại thấy cảm xúc rất khác.
Hoàng Mộc Nguyên lại nhìn cô…
Mẫn Dao thu lại vẻ mặt vừa rồi, ánh mắt rơi xuống nồi cháo đang khuấy trên bếp: "Anh có làm được không?"
Hoàng Mộc Nguyên hất cằm ngạo mạn: "Có gì mà tôi không làm được?"
Mẫn Dao tỏ vẻ chờ đợi, cô ngồi trên khung cửa sổ lãnh cảm ngắm cảnh, ăn chút bánh đặc sản nơi đây. Đảo Thiên Thần này vẫn còn hoang sơ, chỉ phù hợp cho người muốn đi thám hiểm, thích leo núi, điều kiện trên đảo cực kỳ túng thiếu. Nhà trọ nhỏ trống trải, xe đi lại là máy cày loại cũ, thường hư hỏng bất chợt trên đường, đồ vật dùng trong nhà như bếp, nồi, bàn ghế, giường… đều phải thuê…
Thế nhưng Mẫn Dao vẫn thích nơi này, trời xanh mây trắng nối liền nhau, nằm trên cỏ khô thơm ngắm cảnh tận hưởng yên bình nhỏ nhoi, cô thậm chí nghe được tim mình đập từng nhịp rất đều. Cô không phủ nhận, cô ghét anh nhưng ở cạnh anh luôn có cảm giác an toàn…
An toàn? Mẫn Dao tự hỏi lòng mình giây lát, vội vàng xua đi.
Mẫn Dao đang rầu rĩ tiếng di động bắt đầu vang lên không ngừng. Cô thấy Hoàng Mộc Nguyên không để ý, nhưng tiếng chuông cứ vang lên liên tục, như quỷ đòi mạng bám riết không tha. Cô nhíu mày liếc sang bàn trà, màn hình điện thoại hiện hai chữ súc tích: Kẻ điên.
Mẫn Dao cười khẩy, nhất định là Tề Dĩ An gọi đến.
Lẳng lặng suy nghĩ giây lát cô bỗng tò mò không biết anh lưu tên mình là gì.
Hoàng Mộc Nguyên không nhịn được bước lại ấn tắt điện thoại, điện thoại im lặng giây lát lại tiếp tục reo lên. Cô nhớ đến cha anh phải đi tái khám, liền nhắc nhở: "Nghe đi biết đâu là chuyện quan trọng."
Anh thấy rất đúng, cầm điện thoại ra cửa.
Tề Dĩ An inh ỏi trách móc: "Nhắn tin không trả lời, gọi điện không nghe máy, cùng cô ta bỏ trốn đến nơi bình yên thắp lại tình xưa à?"
"Cúp máy." Anh cảnh cáo, còn huyên thuyên không trọng điểm nữa là tắt ngay.
"Khoan đã… ông chú tốt của chúng ta lại gây họa rồi."
…
Anh cúp máy đứng lặng bên hành lang nhà gỗ, cô đơn giữa khoảng trống mênh mông. Mặt trời chiếc cái bóng anh nghiêng nghiêng kéo dài trên mặt sàn, không rõ hình dạng, bị góc hành lang cắt méo mó.
"Cháo chín rồi này."
Hoàng Mộc Nguyên giật mình, cười yếu ớt: "Chúng ta đi dạo đi, tôi nghe nói ở đây có cả đồng hoa đấy."
Mẫn Dao nhìn núi non trùng điệp xa xa, hoài nghi: "Anh biết lái xe đó sao? Con đường phía trước không dễ đi. Sáng nay tôi hỏi thăm người ta nói đồng hoa ở bên kia bán đảo, đi xe phải mất nửa ngày."
"Biết."
Mẫn Dao nhìn anh, người như anh cũng biết lái xe máy cày?
"Ông chủ có xe máy." Anh phất tay điệu nghệ: "Tôi có thể mua cho ông ta mười chiếc xe mới."
Anh lấy áo khoác không thèm hỏi cô có đồng ý ngồi xe cùng anh ta không, kéo tay cô đi. Giống như hôm đó trên máy bay từ Nhật về, Hoàng Mộc Nguyên không nhúc nhích nghiêng đầu muốn đếm từng sợi mi dài của cô. Mẫn Dao vừa lên máy bay đã ngủ say, hơi thở thơm như lan, cả trong ngủ cũng bất an, mày hơi nhíu lại. Anh muốn thì thầm vài câu nhưng không mở lời được, cười đau thương. Anh nhích người kề sát hít hà mùi vị trên người cô, hơi bất an.
Khi có thông báo máy bay sắp hạ cánh, Mẫn Dao cựa người tỉnh lại.
"Anh có việc bận vài ngày, xong việc chúng ta đến đảo Thiên Thần nhé."
Cô không từ chối tức là đồng ý, anh không muốn tìm hiểu cô có tình nguyện hay không.
Mẫn Dao nhìn anh: "Nếu như anh chịu thả người, chúng ta coi như còn chút tình nghĩa."
Còn chút tình nghĩa? Hoàng Mộc Nguyên mím môi: "Có được chút tình nghĩa của em không dễ. Sau khi đến đảo Thiên Thần, tôi sẽ nghĩ kỹ có nên thả người hay không?"
Quy luật anh đã định, cô đành tuân theo mà thôi.
***
Xe đi bon bon về phía trước, con đường gồ ghề rất khó đi thân xe lắc lư liên hồi, Mẫn Dao không thể vịn yên xe nữa, hay tay ôm chặt anh: "Muốn chết à?"
Cô thấy hối hận vì đã lên xe anh.
"Em sợ cái gì, nếu tôi có chết cũng không kéo em theo đâu. Hơn ai hết tôi muốn em sống yên bình."
Mẫn Dao cứng ngắc hơi mệt người, có gì đó dần lạnh đi, lạnh đến từng ngón tay cô run rẩy. Đúng lúc trời không toại lòng người, đường đã khó đi còn gặp thêm mưa lạnh, đất sình lầy lội, mưa tạt đến cả người đau rát. Cô rúc người núp sau lưng anh, khí lạnh vẫn khiến cô run cầm cập.
Hoàng Mộc Nguyên vội vã tăng tốc, trời âm u nhiệt độ xuống ngày xuống thấp, đến lúc cô tưởng chừng sắp co thành một mẩu, họ tìm được một căn nhà hoang nghỉ chân. Cửa sổ nhà đã bị đập vỡ, cửa trước không được đóng kín lắm gió lùa lạnh buốt. Lúc đi không có bật lửa, quần áo, Hoàng Mộc Nguyên gọi ông chủ hai cuộc điện thoại không thấy ai bắt máy.
"Nếu trước khi trời tối trời không hết mưa, chúng ta chỉ có thể ở đây thôi." Anh nhìn quần áo cô ướt sũng dính sát vào người, nhìn lại bản thân, không có gì khô ráo cho cô khoác lên đỡ lạnh. Anh khom lưng chắn gió trước mặt cô, nhón tay sờ má cô: "Lại hụt một bước rồi, trước giờ đều như vậy."
"Anh nói cái gì?"
"Tưởng rằng có thể nắm tay em đi đến cuối con đường, song đều lỡ làng."
"Chỉ là hôm nay không thể đi ngắm hoa thôi mà, anh buồn đến thế sao? Ngày mai chúng ta…"
Hoàng Mộc Nguyên như kẻ nói mê: "Chúng ta còn có ngày mai sao?"
Nụ cười trên môi Mẫn Dao tắt dần, thản nhiên lắc đầu. Hoàng Mộc Nguyên chua chát cúi đầu, cô đã lừa anh không biết bao nhiêu lần, đã đến bước này một lời nói dối cũng không thể sao? Nỗi đắng cay anh nhen lên trong cơ thể đang lạnh ngắt, kề sát ngày đêm, cận kề xác thịt. Nhưng không phải người yêu, không phải quấn quýt ân ái, cô không hề yêu anh! Ngay từ ban đầu anh chỉ là một quân cờ nhỏ trong trò chơi ái dục này thôi. Anh có đi vào thân thể cô, còn trái tim thì sao?
"Thật ra Lăng Tường Lâm…"
"Anh ấy là một người rất quan trọng với tôi."
Anh bất đắc dĩ gật đầu, sắc mặt ngày càng kém: "Em có từng rung động với anh ta chưa?"
Mẫn Dao cẩn thận suy nghĩ rất lâu, đáp: "Anh ấy là một người tốt, tôi nợ anh ấy rất nhiều."
Anh ấy là người tốt không đồng nghĩa cô trao tim mình cho anh ta, Hoàng Mộc Nguyên hiểu được, cười mỉa mai: "Em nợ anh ra rất nhiều sao? Lẽ nào em không nợ tôi? Em làm ra vẻ như bản thân thâm tình chung thủy lắm, sau lưng đeo biết bao nhiêu món nợ? Lòng dạ sắt đá!"
"Anh nói không sai, không khác gì con điếm dùng thân thể đổi lấy thứ mình muốn! Ăn bánh trả tiền có, giao kèo sòng phẳng, anh cũng là một khách hàng trong đó, có ý kiến gì sao?"
Hoàng Mộc Nguyên sững sờ, nghiến răng: "Tôi không có ý đó."
Sao cả bản thân mình cô cũng có thể dùng lời lẽ khắc nghiệt như thế nhận định? Hoàng Mộc Nguyên cúi người kề sát, Mẫn Dao không ngần ngại dùng ánh mắt quyết liệt nhìn lại, nặng nề đối đầu. Anh không chịu nổi xốc cô lên đặt trên cửa sổ, bóp cằm cô, hôn sâu. Mẫn Dao ra sức giãy giụa điên cuồng vẫn bị anh kẹp chặt, vĩnh viễn không thoát nổi, cô thở hổn hển đạp liên tiếp vào khoảng không.
Anh ra sức trừng phạt, tiến vào bên trong, như muốn xé rách cô ra, anh canh cánh trong lòng rất nhiều chuyện, ẩn trong đôi mắt là hoan tình khốc liệt. Tiếng kêu mị hoặc của cô trong vô thức làm da đầu cô tê dại, gò má mềm mại, cả hàng mi rung rinh che đi ướt át trong đôi mắt kia, đều không thuộc về về anh.
Từng có lúc anh nghĩ ánh mắt cô nhìn anh rất đặc biệt, đặc biệt đến mức đủ cho anh đắm chìm trong đó, nhưng anh đã nhầm