Chỉ trong nháy mắt đã đến mùa xuân,số lượng công việc của tất cả nhân viên trên đều nhân đôi,để chuẩn bị cho kì nghỉ lễ Tết.
Vài tuần sau,ngày cuối cùng làm việc trước khi nghỉ Tết,Hách Thiên có nghe một số trợ lí,thư kí đồng tình quyết định tụ tập đi chơi,cái khiến anh ấy để ý họ có kêu cả Trần Y Y đi cùng nhưng cô từ chối, Hách Thiên liền nghỉ đến Trần Y Y hiện tại sống một mình,ngày lễ Tết cũng không đi chơi với đồng nghiệp thì có thể làm gì, ở nhà suy nghĩ lung tung để mơ thấy ác mộng nữa à?! nghỉ thế Hách Thiên như nhớ ra được cái gì,gọi điện cho Trần Y Y kêu cô đến Thịnh Đại cùng,đúng lúc tối nay bọn họ tụ tập,dù gì tất cả đều quen biết chắc cũng không vấn đề,nhưng suy luận này là sai,Trần Y Y nhiều lần từ chối, cô ấy cho rằng tuy là người quen nhưng bọn họ đi uống rượu hẳn có bôn người đàn ông chỉ mỗi côi là con gái nghỉ thế nào,cô cũng thấy ngại,sau nhiều lần Hách Thiên kêu cô cởi mở một xíu,nghỉ thoáng một xíu,đừng suy nghỉ nhiều nữa cô mới đồng ý đến.
Trần Y Y biết rõ thời gian và địa điểm,cũng có hỏi khoảng thời gian nào thì kết thúc,nhưng cô ấy vẫn lưỡng lự,chần chừ không đi,tuy nhiên vì cô đã đồng ý đến nên sau khi chần chừ một tiếng đồng hồ cô ấy mới xuất phát.
Thịnh Đại
Trần Y Y Vừa bước xuống taxi,phía sau cũng truyền đến tiếng xe phanh lại,cô quay đầu nhìn,một thân hình cao ráo bước ra từ một chiếc xe ô tô bình thường,ăn mặc đơn giản,còn đeo khẩu trang, Trần Y Y cứ mãi nhìn không chịu đi, đến khi có tiếng nói đánh tỉnh cô ấy.
" Sao?,không nhận ra tôi à?!' - Người đàn ông bước đến trước mặt Trần Y Y,búng nhẹ vào trán Trần Y Y hỏi.
"Anh Kiều!...Không,không phải,chỉ là sao hôm nay anh...?"- Trần Y Y bừng tỉnh,nhìn từ trên xuống dưới,đánh giá Kiều Minh
Kiều Mình khẽ cười nói
"Không phải thì em nói lắp ba,lắp bắp cái gì?"
Phía sau lưng người trợ lí bé nhỏ của Kiều Minh hoảng sợ trước giờ Kiều Minh chưa từng đối xử với ai như cô gái này,chàng trai chết đứng tại chỗ.
Kiều Minh bảo Trần Y Y cùng vào,trên đường vào có giải thích,mặc như vậy để phân tán sự chú ý của mọi người,nơi này không phải bình thường,nếu để người khác phát hiện sẽ hơi phiền phức, đã nghe được lời giải thích nhưng Trần Y Y vẫn không thôi tò mò,tại sao đến công ty Kiều Minh không cải trang,mà ăn mặc còn sang trọng thế kia,đều là nơi đông người,nhiều thị phi mà.
Kiều Minh thở dài cố gắng giải thích cho cô gái ngốc này nghe
" Em ngốc thật hay giả ngốc vậy, ai cũng biết Hách Thiên và tôi là bạn nhiều năm,tôi vào Hách thị tìm bạn cũng cần cải trang dạo?"
Kiều Minh bồi thêm câu
" Nhưng chỗ này thì khác,tuy cũng là gặp bạn nhưng ở đây nếu bị phát hiện thì lại có rất nhiều chủ đề để viết."
Trần Y Y nhướng mày
" Có gì khác nhau đâu,anh đến tìm Hách tổng như vậy người khác cũng có thể viết hai người là CP mà "
Kiều Minh cạn lời,im lặng đi tiếp
Trần Y Y và Kiều Minh chỉ còn cách khoảng mười mét là tới phòng bao,đột nhiên Kiều Minh bước đi chậm hơn, trầm giọng nói.
"Em đừng yêu Hách Thiên, cậu ta không xem em là bản thân em."
Trần Y Y nghe không hiểu câu này ý là gì?Là cảnh cáo cô đừng mơ tưởng đến bạn anh ta sao? Cho dù cô thật là yêu Hách Thiên đi,nhưng Hách Thiên không yêu cô,thì cô làm được gì chứ?!
Qua vài giây sau Kiều Minh nói thêm một câu
"Tôi đang nhắc nhở cô "
Rồi một mạch đi thẳng vào phòng bao trước mặt cũng không đợi cô đi vào đã đóng cửa lại
Bên trong ba người đàn ông đã đến từ trước ngồi trên ghế sô pha, mỗi người một góc Hách Thiên vẫn nhã nhặn cầm ly rượu vừa uống,vừa nghe Hứa An và Chu Khải nói chuyện.
Chứ Khải mặt có chút đỏ,dựa vào thành ghế nói về một vấn đề gì đó với Hứa An cười rất lớn,còn Hứa An tại nới đó không giống người cô ấy quen,anh ta cũng bung xoã,không giống người thư kí nghiêm túc,trông khó gần như thường ngày,ăn mặc không chỉnh chu,không đeo mắt kính,nái tóc hơi xoã trông rất ngố,Trần Y Y không nhịn được cười khẽ.
Hách Thiên nhìn thấy Trần Y Y đến, anh nghiêng đầu chóng khuỷu tay lên thành sofa.
||||| Truyện đề cử: Đừng Cắn Em Mà |||||
" Đến rồi à?!
Vào ngồi đi."
Trần Y Y chào hỏi sơ sơ rồi liếc mắt quét một vòng cả căn phòng sau đó ngồi vào một vị trí bản thân thấy ưng ý.
Chu Khải bản tính tăng động,ngoài những lúc việc thì những lúc bình thường,anh ta rất không bình thường, anh ta luôn là chú hề trong nhóm bọn họ,bày đủ trò,nói đủ thứ,họ vừa uống rượu,vừa nói chuyện,chuyện gì cũng nói,chuyện gia đình,chuyện cười,chuyện ma,chuyện tình cảm,cũng có cả chuyện làm ăn của mỗi người.
Giây phút ấy,trí tưởng tượng của một tác giả lại trỗi dậy,Trần Y Y đưa cảnh tượng lúc này thành một tiêu đề " Phú bà cũng bốn trai bao ",cô ấy bất chợt đưa bản thân thành người quyền quý,tự xưng bản thân là Phú bà,nhưng hiện thực tàn khốc,người yếu thế nhất lúc này là cô ấy,tiêu đề nên đổi thành, " Bốn đại thiếu cùng một cô gái ", cô ấy vừa cười giờ lại thành khóc.
"Cái vị Cố tổng này đúng là thiên tài nha, tôi nghe tin tức nói Tập đoàn Cố thị của anh ta có chi nhánh ở khắp nơi trên thế giới,ngành nghề nào cũng có mặt của anh ta."- Chu Khải nói
Trần Y Y nghe đến nội dung câu chuyện,biểu cảm trên mặt liền biến đổi.
" Đúng vậy " - Hách Thiên nói